Bóng người Linh Thông thượng nhân từ trong ánh sáng đi ra, từ trên cao nhìn Hắc Ngư lão tổ.
Đây là một thanh niên nhìn qua chỉ ba mươi mấy tuổi, vô cùng trẻ tuổi. Tướng mạo không hề anh tuấn, thậm chí còn có chút xấu xí. Một ít tóc vàng có chút thưa thớt, một đôi mắt lòi ra ngoài, con ngươi cũng là màu vàng. Da còn có chút đen, thân hình cao gầy, khóe môi nhếch lên một nụ cười bất cần đời nhìn Hắc Ngư lão tổ.
Không hoàn toàn đúng sao? Ta biết lời tiên đoán kia là thật, đúng không? Hắc Ngư lão tổ nói.
- Đúng, tiên đoán là thật, đào hố các ngươi cũng là thật.
Linh Thông thượng nhân thản nhiên thừa nhận, sau đó nói tiếp:
- Bất quá trong này còn có quá nhiều chuyện các ngươi không biết, nhưng ta không muốn nói với các ngươi.
- Ngươi muốn giết ta sao?
Hắc Ngư lão tổ hỏi.
- Dĩ nhiên, cá tổ cảnh ở đâu cũng được coi như món ngon khó kiếm, là đồ ăn ngon thật sự. Ta định hấp ngươi, ngươi cảm thấy thế nào? Ăn ngươi như vậy có được hay không?
Linh Thông thượng nhân tựa hồ đang trưng cầu ý kiến của Hắc Ngư lão tổ, thái độ rất thành khẩn.
Hắc Ngư lão tổ vô cùng giận dữ, chợt sử dụng một thần thông, khắp bầu trời trong nháy mắt tối lại, một cỗ lực lượng không gian vô cùng mênh mông, tạo thành một tràng vực vô cùng kinh khủng, đâu đã là một kích mạnh nhất Hắc Ngư lão tổ có thể thi triển ra!
Khắp thế gian, sinh linh có thể sống tiếp dưới tràng vực này không nhiều.
Hết lần này tới lần khác Linh Thông thượng nhân chính là một trong số đó!
Hắn chỉ nhàn nhạt ho khan một tiếng:
- Tiểu hắc ngư, ngươi cả thấy như vậy có ý tức sao?
Một câu nói mà thôi, Linh Thông thượng nhân thậm chí cái gì cũng không làm, cỗ lực lượng không gian, cổ lực lượng tràng vực kinh khủng có thể đè ép vạn vật thế gian thành bụi bặm trực tiếp hóa thành hư vô.
Hắc Ngư lão tổ tuyệt vọng, giận dữ hét:
- Linh Thông thượng nhân, tại sao? Ngươi tại sao phải giết chúng ta? Làm như vậy có ích gì với ngươi?
- Không có gì cả, chẳng qua chỉ là muốn ăn cá.
Linh Thông thượng nhân vừa nói liền trực tiếp xuất thủ, chỉ một chút ở trên đầu Hắc Ngư lão tổ.
Đạo hạnh cả người Hắc Ngư lão tổ theo một cái chỉ của Linh Thông thượng nhân, trực tiếp hóa thành hư vô.
Một cự đầu liền không tiếng động chết đi, bỏ mình đạo tiêu, mà điều làm người ta cảm thấy sợ hãi là, loại cự đầu như Hắc Ngư lão tổ chết mà toàn bộ đại vũ trụ La Thiên lại không có bất kỳ sinh linh nào có thể cảm giác được chuyện này.
Sau khi Linh Thông thượng nhân giết chết Hắc Ngư lão tổ, dùng đại thần thông áp chế Hắc Ngư lão tổ thành một con cái dài một trượng, sau đó tiện tay ném vào không gian trữ vật.
Nhẹ giọng nói:
- Hạt giống đã nảy mầm mọc rễ, đã bắt đầu lớn lên, làm sao có thể để các ngươi làm hỏng hắn chứ?
Khi đang nói chuyện, Linh Thông thượng nhân đưa ra một bàn tay, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một hạt châu màu xanh nhạt, phía trên hạt châu này không ngờ chảy xuôi đạo của Hắc Ngư lão tổ!
Thì ra trong nháy mắt đánh chết Hắc Ngư lão tổ, Linh Thông thượng nhân cũng đã rút hết đạo hạnh của Hắc Ngư lão tổ, áp chế lên phía trên hạt châu này.
- Ta đã đợi ba chục ngàn kỷ nguyên, ta có kiên nhẫn.
Linh Thông thượng nhân vừa nói vừa cong ngón tay bắn ra, viên trân châu màu xanh này trong nháy mắt liền tiến vào trong biển Thiên Giới, dùng tốc độ cao tiến về trước, cơ hồ trong nháy mắt liền vọt vào chỗ sâu trong biển, trực tiếp tiến vào mi tâm Sở Mặc.
Hắc Ngư lão tổ nằm mơ cũng không nghĩ tới, toàn bộ tinh túy trong đạo hạnh hắn tu luyện trong thời gian dài đã thuộc về Sở Mặc.
Một đôi mắt của Linh Thông thượng nhân vô cùng ôn hòa, tựa như có thể nhìn thấy tất cả hư vọng thế gian.
Hắn nhìn về phía Sở Mặc dưới đáy biển, sâu kín thở dài một cái.
Sau đó xoay người rời đi.
Trong phút chốc liền biến mất.
Tựa như chưa từng xuất hiện qua!
Sở Mặc chỉ cảm thấy mình là một con cá dài, ở trong mơ, hắn cảm giác cuộc sống của mình là ở trong một thế giới cá bao la. Trong cái thế giới kia, chỉ một sinh linh cá bất kỳ cũng có bản lãnh thông thiên triệt địa, cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong mơ tựa hồ còn có bóng dáng của Kỳ Tiêu Vũ, nhưng bất luận là tướng mạo hay tính cách cũng khác rất nhiều so với Kỳ Tiêu Vũ thật sự. Bất quá ở trong mộng, trực giác của hắn nói cô gái đó chính là Kỳ Tiêu Vũ.
Hắn ở cuộc sống trong mộng mấy ngàn năm, từ một thiếu niên cá u mê một đường tiến lên, tu luyện tiên pháp cao cấp nhất, sử dụng tài nguyên cực phẩm nhất, rốt cục thành công, cũng trở thành một cường giả cá có bản lĩnh thông thiên triệt địa.
Nhưng có một ngày, thế giới trong mộng đột nhiên sụp đổ, chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người đều đang chạy trối chết. Hắn ngược lại còn xông về chỗ nguy hiểm nhất, bởi vì người đàn bà hắn yêu sâu đậm ở chỗ đó!
Đáng tiếc là hắn cuối cùng vẫn không nhìn thấy nàng. Hắn đi tìm đến muốn điên, ở trong thế giới đó liền mạng tìm tung tích của nàng. Đến cuối cùng hắn dùng tu hành cả đời của mình, liều mình suy diễn, rốt cục tìm ra tung tích của nàng. Trong quá trình này hắn tựa hồ còn suy diễn ra rất nhiều những chuyện khác, nhưng cảnh tượng trong mộng quả thật rất mơ hồ, căn bản không nhớ rõ.
Cuối cùng hắn bỏ đạo hạnh cả người, bỏ toàn bộ tất cả, trực tiếp bước vào luân hồi…. .
- Tiểu Vũ…
Sở Mặc khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra, sau đó trong đôi mắt hắn lóe lên thần quang.
- Ta đây là… ở đáy biển Thiên Giới?
Sở Mặc cau mày, cảnh giới như hắn, nháy mắt khi tỉnh hồn lại liền có thể biết được toàn bộ căn nguyên.
Đánh giá bốn phía, tối tăm, lạnh như băng, đích xác là đáy biển Thiên Giới.
Thương Khung Thần Giám cùng Hỗn Độn Hồng Lô bảo vệ hắn ở bên ngoài. Sở Mặc lập tức liền hiểu, nếu không có hai món pháp khí bảo vệ, sợ rằng hắn bây giờ căn bản không thể tỉnh.
Chiến y do ngàn chữ thần văn kết thành vẫn mặt trên người hắn, Thí Thiên để ngang ngực.
Hắn còn sống.
Nhưng giấc mơ kia là có chuyện gì xảy ra?
Sở Mặc cau mày, cố gắng hồi tưởng giấc mộng mơ hồ đó, tiếc rằng ngay cả loại cảnh giới như hắn cũng khó truy tìm được cảnh tượng trong giấc mộng kia.