Gia tộc quá lớn, khó tránh khỏi vài quả trứng thối, thiên phú của Gia Cát Xương Bình trong lớp trẻ cũng coi như ưu tú, vẻ ngoài đạo mạo nhưng sau lưng toàn ngầm làm chuyện hư hỏng, Gia Cát Trường Xuân hiểu rất rõ.
Chỉ là không thèm hỏi đến thôi.
Tựa như hắn đã nói, ai cũng có tuổi trẻ, ai cũng có lúc được gọi là con ông cháu cha. Lúc này là tự hắn muốn chết, thật sự chẳng trách được người khác.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng mắng đầy tức giận:
- Đều cút ngay cho ta! Ta muốn gặp Gia Cát Trường Xuân, các ngươi dám ngăn cản ta?
Trong phòng, Gia Cát Trường Xuân nghe vậy lập tức chau mày, lộ vẻ bất đắc dĩ.
Người tới là tiểu thiếp hắn sủng ái nhất.
Nhưng ở Gia Cát gia quy củ sâm nghiêm, ái thiếp có được sủng ái cũng không có thể có lá gan dám xông vào thư phòng gia chủ.
Vấn đề là, người tới là mẹ của Gia Cát Xương Bình!
Đúng vậy, Gia Cát Xương Bình là con của Gia Cát gia chủ, con của Gia Cát Trường Xuân!
Nói cách khác, vì sao Gia Cát Lãng phải mở lời khuyên bảo?
Ầm!
Cửa trực tiếp bị đẩy ra, một nữ tử xinh đẹp động lòng người trực tiếp xông tới, nhìn Gia Cát Trường Xuân giương mày liễu:
- Thế nào?
Giờ ta còn không được đến chỗ của ngài nữa sao?
Gia Cát Trường Xuân khoát tay với đám thị vệ phía sau nữ tử, để họ rời đi mới thản nhiên nói:
- Đóng kỹ cửa lại.
- Hừ, chả lẽ lại sợ ngươi?
Nữ tử trực tiếp đóng cửa lại, sau đó lạnh lùng nhìn Gia Cát Trường Xuân:
- Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?
- Nữ tắc, nữ tắc, ở trong này la lối không sợ mất mặt sao?
Gia Cát Trường Xuân lạnh lùng nhìn nữ tử, thanh âm trầm thấp, sung mãn uy nghiêm nói.
Nữ tử giật mình, dường như mới nhớ ra thân phận người trước mắt, nhưng sau đó nàng nhướn mày:
- Thế nào?
Xấu hổ chết ngươi thì sao?
Ghét bỏ ta?
Lên làm gia chủ rồi, thân phận địa vị cao, chê ta không xứng với ngươi sao?
Gia Cát Trường Xuân bị nữ tử liên tiếp chất tới nhíu mày, nhưng vẫn kiên trì chịu đựng nói:
- Nói hươu nói vượn gì đấy?
Ngươi tới làm gì?
Có việc nói đi.
- Ôi! ! ! Khẩu khí đúng là lớn.
Nữ tử cười lạnh nói:
- Gia Cát Trường Xuân, ngươi đừng có giấu lão nương nữa, con ta bị ủy khuất, hắn biết điều không muốn làm lớn chuyện, nhưng người làm mẹ như ta nhất định phải làm chủ cho con mình! Chuyện này, ngươi định xử lý như thế nào?
Gia Cát Trường Xuân hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh nhìn nữ tử hỏi:
- Ngươi nghe ai nói?
Nữ tử nhìn nét mặt của Gia Cát Trường Xuân, rốt cục thu liễn vài phần, nàng rất thông minh, biết khi nào thì có thể làm càn, khi nào cần kiềm chế.
Hiện tại đã tới lúc kiềm chế lại, bởi vì nàng đã nhìn ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn nàng nghĩ rất nhiều lần!
Bởi vì Gia Cát Trường Xuân nói rất nặng nề!
- Còn cần nghe ai nói?
Bảng tin sắp nổ tung rồi, Cửu đương gia Phùng Xuân không biết xấu hổ kia ỷ lớn bắt nạt nhỏ, không ngờ hạ pháp chỉ muốn giết một đứa bé. . . Chẳng lẽ người Gia Cát gia sẽ để Linh Đan Đường tùy ý ức hiếp sao?
Nữ tử vẻ mặt tức giận nói:
- Gia Cát gia dễ bị bắt nạt như thế từ bao giờ hả?
- Được rồi!
Gia Cát Trường Xuân lạnh lùng nhìn nữ tử:
- Đừng lôi toàn bộ Gia Cát gia vào! Ngươi chỉ thấy người ta ỷ lớn bắt nạt nhỏ, ngươi có biết hắn đã làm gì không?
Nữ tử lập tức bị kiềm hãm.
Nàng có biết hay không?
Nàng đương nhiên biết!
Gia Cát Xương Bình là con trai của nàng, từ nhỏ lớn lên bên nàng, rất nhiều chuyện cũng do nàng dung túng mà thành. Nhưng cảm tình mẫu tử rất tốt, có chuyện gì, Gia Cát Xương Bình cũng không lừa mẫu thân mình.
Thậm chí việc xin thuốc Lã Nghị, tính kế Lưu Vân, từ lúc vừa mới bắt đầu. . . Nữ nhân này đã biết!
Theo nàng, Linh Đan Đường tiểu công chúa thì sao?
Bất quá là một nha đầu, sớm muộn cũng phải lập gia đình, gả cho người ta. . . .
Bởi vậy. Cho dù dùng thủ đoạn vô sỉ hủy hoại một tiểu nha đầu, Linh Đan Đường thật sự có thể vì nó mà khai chiến với Gia Cát gia sao?
Chỉ cần con của mình vui, cái gì cũng mặc kệ! Muốn trách cũng chỉ có thể trách nữ nhân kia quá độc ác, không ngờ để người ta dùng lửa đốt con mình!
Thù này không báo, khẩu khí này nuốt không trôi!
Chỉ là đã tính sai, nàng hoàn toàn không ngờ Linh Đan Đường lại làm như vậy.
Mà không nghĩ nếu Linh Đan Đường còn không bảo vệ được con gái mình thì còn mặt mũi nào tồn tại trên đời?
- Ta, ta đâu biết nó làm cái gì?
Nữ tử có chút chột dạ nói.
Gia Cát Trường Xuân lạnh băng nhìn nữ tử
- Có phải ban đầu ngươi đã biết chuyện này?
- Đúng thì sao?
Con của chúng ta bị người ta dùng lửa đốt ở Huyễn Thần Giới! Tinh thần bị thương nặng! Chẳng lẽ chỉ bọn họ được phóng hỏa mà không cho chúng ta trả thù hay sao?
Ngươi suốt ngày vì cái đại cục suy xét cho toàn cả gia tộc, ta không cần quan tâm nhiều như vậy, ta chỉ biết con ta bị bắt nạt! Ta muốn trả thù.
Nữ tử nghe giọng Gia Cát Trường Xuân không tốt, giận tới lớn tiếng đáp trả.
- Ngươi biết cái gì! “
Gia Cát Trường Xuân quét tay làm đổ hết mọi thứ trên bàn, khiến nữ tử kinh sợ không dám lên tiếng.
- Cút ra ngoài cho ta!
Gia Cát Trường Xuân không muốn giải thích thêm, gốc rễ không thông, chớ nóitới phải tự mình truyền đạt: Con của ngươi phải chết!
Nếu như vậy, nữ nhân này chắc phát điên!
Lại nói, trong lòng Gia Cát Trường Xuân vẫn thích người phụ nữ này, tính tình mạnh mẽ, ở phương diện kia cũng đủ điên cuồng, hoang dã. Mỗi một lần chinh phục nàng, Gia Cát Trường Xuân đều có khoái cảm mãnh liệt.
Chỉ là giờ thật không biết nói gì.
Nữ nhân này thấy Gia Cát Trường Xuân thật sự nổi giận thì cũng có chút sợ hãi, nói cho cùng, nàng dám làm càn như thế chẳng phải là nhờ Gia Cát Trường Xuân sủng ái?
Lập tức khóc chạy ra ngoài:
- Gia Cát Trường Xuân, về sau đừng mơ lên giường của lão nương!
Đám thị vệ bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm như không nghe thấy.
Rất lâu sau, Gia Cát Trường Xuân mới chậm rãi ngồi đó, trầm giọng nói:
- Người đâu.
Hai tâm phúc của Gia Cát Trường Xuân đi tới, cúi đầu nói:
- Gia chủ.
- Đi tìm Gia Cát Xương Bình, giết hắn, đưa đầu hắn đến Linh Đan Đường, đồng thời đưa qua năm vạn cực phẩm Thiên Tinh Thạch, nói Gia Cát gia xin lỗi! Gia Cát Trường Xuân nói ra rất chậm rãi.
Hai tâm phúc giật mình kinh hãi, mặt lộ vẻ vẻ chần chờ nói:
- Gia chủ. . .
- Đi làm đi!
Gia Cát Trường Xuân nói.
- Vâng!
Hai người cúi đầu, thanh âm có chút run rẩy.
- Còn có. . .
Gia Cát Trường Xuân nói:
- Xem trọng mẫu thân Xương Bình khiến nàng ta quá ồn ào. . . Phế bỏ công lực, nhốt nàng ta lại, nàng ta muốn tự sát cũng không cần ngăn cản.