Có người nói, lúc ấy không biết Lâm Bạch chính là Sở Mặc, bởi vì trong Huyễn Thần Giới có thể dịch dung nhưng không có cách đổi thân phận hoàn toàn. Hiện tại mới biết, hóa ra đó là do Giới Linh âm thầm trợ giúp hắn!
Về tin tức này, Lưu Vân nghĩ Lâm Bạch rất có thể là Sở Mặc, nhưng điều nàng để ý là người trong lòng Lâm Bạch là ai.Là nữ tử tinh linh kia sao!
Lam sắc huyết mạch nổi danh ở Huyễn Thần Giới rồi hoàn toàn biến mất!
Lưu Vân đã thấy, nàng hoàn toàn hết hy vọng rồi!
Nàng cũng đã gặp nữ nhân Tinh linh tộc kia. Lúc ấy Kỳ Tiêu Vũ thí nghiệm ra lam sắc huyết mạch, từng tạo ra chấn động, rất nhiều người đều bảo tồn hình ảnh của nàng.
Lưu Vân tự nghĩ mình cũng coi như tuyệt sắc, nhưng so với nữ tử Tinh linh tộc thì vẫn có chênh lệch.
Sau đó, Lưu Vân nghĩ sẽ hoàn toàn quên đi người này, hắn là Lâm Bạch hay SởMặc thì cũng không có liên quan gì tới Lưu Vân nàng.
Nhưng hôm nay tự nàng không kìm lòng nhớ tới người kia, sau đó, chính khuê trung tỷ muội của mình lại nhắc tới... Lưu Vân cảm giác trong nội tâm sinh ra dao động mãnh liệt.
Nàng ngẩng đầu nhìn những gương mặt tò mò, nhìn ánh mắt khẩn trương của Quách Văn Xương, Lưu Vân thầm than nhẹ nói:
- Hắn là Luyện Đan Sư trời sinh, thiên phú của hắn có thể nói là hiếm thấy.
Hả!
Ai cũng thở phốc ra, đồng thời có chút mơ hồ, cũng có chút không phục.Lời này do một người thường nói thì bọn họ sẽ phá ra cười chứ căn bản không nghĩ nhiều. Nhưng lời này là Lưu Vân nói nên phân lượng cũng khác hẳn!
Thân là tiểu công chúa Linh Đan Đường, từ nhỏ Lưu Vân đã gặp qua nhiều đại sư. Nhưng giờ nàng nói Lâm Bạch là thiên tài hiếm gặp! Vậy chẳng phải nói, ngay cả những người có thiên phú trong Linh Đan Đường cũng không thể sánh với Lâm Bạch hay sao ?
Gia tộc những người này gần như đều dựa vào Linh Đan Đường để sinh tồn, cho nên bọn họ đều kinh doanh chủ yếu trong phạm vi của gia tộc, cũng có lien quan tới đan dược, dược liệu. Những người này đều là thiên kiêu trong gia tộc, cũng không lạ gì luyện đan, thậm chí có mấy người có luyện đan tiêu chuẩn, ngay cả Linh Đan Đường cao cấp đan sư cũng cực kỳ khen ngợi.Hiên tai bon họ nghe Lưu Vân khen một người khác, hơn nữa còn là một người Nhân Giới... Ai cũng thấy lạ, cũng thấy không thoải mái.
Nhất là Quách Văn Xương, dù chưa từng gặp mặt Lâm Bạch nhưng đã cảm thấy chán ghét.
Nhưng hắn lại không thể trực tiếp biểu hiện ra ngoài, bởi vì hắn hiểu Lưu Vân, dù Lưu Vân không thích Lâm Bạch, nhưng nếu hắn tỏ vẻ lòng dạ nhỏ mọn, Lưu Vân sẽ không vui.
Nhưng những người khác không có nhiều cố kỵ như vậy.
Từ Yên trực tiếp nã pháo:
- Tiểu Vân, ngươi cả đời thấy được bao nhiêu thiên tài luyện đan ? Ngươi xác định không ?
- Đúng vậy, một tên Nhân Giới, cho dù có thiên phú cỡ nào thì có được bao nhiêu bản lĩnh chứ ?
- Nhân Giới... nơi đó còn chẳng có tu sĩ thì sao biết luyện đan ? Nhân Giới có đan dược sao ? Hắn từng thấy qua lò luyện đan chưa ?
- Ha ha, có khi hắn còn không nhận biết được bao nhiêu dược liệu ấy chứ ?
- Luyện đan là cần hỏa diệm đỉnh cấp, cả tu sĩ cũng không phải, hắn biết luyện hỏa sao ?
- E là sẽ trực tiếp bị lửa thiêu chết thôi ?
Những người này mồm năm miệng mười, không ngừng trào phúng. Thật sự do không thể chấp nhận một thiếu niên Nhân Giới trong phương diện luyện đan siêu việt hơn bọn họ.Lưu Vân nghe những bằng hữu của mình trào phúng người kia, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy bực bội, quát:
- Đủ rồi!
Mọi người lập tức ngậm miệng lại, kinh ngạc nhìn nàng.
Từ Yên nhìn Lưu Vân:
- Tiểu Vân, không ngờ ngươi vì một nhân loại mà muốn trở mặt với chúng ta ?
Quách Văn Xương có cảm giác đang rơi xuống vực.
Lưu Vân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Xin lỗi, ta không cố ý. Nhưng, người này ngay cả ta Cửu thúc ta cũng khen không dứt miệng.
- Cửu thúc ngươi ?
Ai nấy đều rung động.
Một người thì thào nói:
- Đó không phải là Phùng Xuân Đế Chủ sao ?
Lần này, đám đông trầm mặc. Phùng Xuân Đế Chủ là tồn tại bọn họ không thể chạm đến! Là đại nhân vật chân chính!
Linh Đan Đường Cửu đương gia, gần như là đệ nhất nhân của Linh Đan Đường. Người hắn khen không dứt miệng đâu thể là một người bình thường ?
Từ Yên lẩm bẩm nói:
- Một Nhân Giới tiểu tử... Làm sao lại như vậy ? Làm sao có thể ?
Nói xong, nàng ngẩng đầu, nhìn Lưu Vân:
- Vậy ngươi và hắn ?
- Ta và hắn không có quan hệ gì!
Lưu Vân nói. Nhưng sau khi nói xong lại thấy rất khó chịu, như đã đánh mất thứ gì quan trọng vậy.
Phù!
Quách Văn Xương nhẹ nhàng thở ra, gương mặt xuất hiện nụ cười thản nhiên, ôn hòa nói:
- Thôi đi, chúng ta cũng đừng vì một ngoại nhân mà cãi cọ cái gì. Tổn thương hòa khí không tốt, đúng không ?Nói xong cố ý lớn tiếng cười nói:
- Nếu hắn được Phùng Xuân Đế Chủ coi trọng. Vậy sau này sẽ có cơ hội nhìn thấy, cũng nên cho hắn vài phần ưu đãi để hắn dốc sức làm việc cho Linh Đan Đường!
Tất cả mọi người trầm mặc, nhiều người nhìn Quách Văn Xương với ánh mắt đồng tình.
Quách Văn Xương chưa phải thiên kiêu cao nhất, nhưng trong phạm vi nhất định cũng là một nhân vât. Hiện giờ hãm sâu vào tình cảm, thậm chí cả chỉ số thông minh cũng giảm xuống nhiều như vậy.
Nhìn gương mặt và giọng điệu của Lưu Vân, người khác không nhìn ra điều gì. Nhưng bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ thì sao không nhận ra, Lưu Vân và Lâm Bạchkia giống như không có quan hệ gì sao ?
Tuy nhiên chẳng ai nói vậy với hắn, dù là Từ Yên cũng sẽ không nói để tránh kích thích hắn.
Lưu Vân sóng mắt lưu chuyển, thản nhiên nói:
- Đã tìm được thất vị tán. Chúng ta đi thôi.
Nói xong, cũng không để ý tới mọi người, xoay người rời đi.
... . . .
Sở Mặc trực tiếp hiện thân trong Sở Cung.Khi hắn tiến vào Sở Cung đã trực tiếp cảm ứng được kết giới của toàn bộ Sở Cung, so với trước thì chắc chắn hơn vô số lần!
Loại kết giới này. Muốn đánh vào cũng không phải không có khả năng, trừ phi chí tôn đích thân đến.
Sở Mặc cũng hiểu vì sao lúc ấy Giới Linh bỏ nơi nguyên bản về đây, không phải bức bách tạo áp lực cho Đổng gia hay Tần gia mà là vì bảo hộ hắn!
Nói cách khác, những người đó phát hiện tung tích của hắn chắc chắn sẽ không buông tha. Đến lúc đó, Sở Mặc rất có thể bị những người đó hãm hại.
Sở Mặc vừa xuất hiện liền có hai bóng người hiện ra.Đúng là Đổng Ngữ và Tần Thi đã lâu không gặp.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc đã về rồi!
Đổng Ngữ thấy Sở Mặc, vẻ mặt mang theo niềm vui bất ngờ.
Tần Thi thì có phần phức tạp, vẻ mặt áy náy nhìn Sở Mặc.