Nhưng ở Quy Khư, những đại nhân vật đã từng trải qua sóng to gió lớn một cách chân chính lại càng nhiều hơn, họ cũng đều chọn lựa mai táng chính mình ở chỗ này. Cho nên dù là Tư Không Lãng đã hiểu khá rõ về Quy Khư, nhưng cũng chưa coi là sâu sắc lắm, lại có mấy chỗ càng không dám đi.
Những nơi đó, đều chôn cất những nhân vật khó lường.
Trải qua một cuộc đại chiến trên Thiên giới, chẳng hiểu vì sao mà Quy Khư bị tách rời ra sau đó rơi xuống Nhân Giới. Hoàn cảnh của những kẻ nghển cổ chờ đoạt xá như Tư Không Lãng liền bi đát rồi.
Thêm nữa, càng thảm hơn là, theo năm tháng thoi đưa, sức mạnh thần hồn y ngày càng yếu, thế nên ngay cả một người trẻ tuổi trong Nhân Giới như Lý Trúc… cũng có thể phá tan thần hồn của y một cách dễ dàng.
Tóm tắt lại thì, cuộc đời này của Tư Không Lãng… quả thực là một tấn bi kịch.
Nhưng với Lý Trúc mà nói, đây lại là vận may lớn của y. Sau khi đã biết những tin tức này, Lý Trúc không khỏi tự thấy sợ khi nghĩ lại những hành động của mình khi trước.
Vốn y cho rằng sau khi bản thân tiêu diệt được Tư Không Lãng, là có thể tung hoành ngang dọc trong Quy Khư, tóm được vài cô bé xinh đẹp làm lô đỉnh mà tu luyện chẳng phải nói chơi.
Nhưng giờ, y bắt đầu có chút sợ hãi rồi.
Dù sao y cũng không phải Tư Không Lãng kẻ đã từng trở thành Đế Chủ chân chính kia, mà chỉ là một người luyện võ cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí còn chưa được tính là tu sĩ
- Thôi vậy, đàn bà ở đâu mà chả có, cùng lắm thì… ta chờ các nàng ra khỏi Quy Khư rồi lại đi tìm các nàng là được. Nơi như Quy Khư thế này… quả thực là ma quái, không nên ở lại lâu.
Lý Trúc tự nói thì thào một mình, sau đó, tay y làm vài động tác, bắt đầu tác động đến sức mạnh của quy tắc trong Quy Khư.
Một cánh cổng ánh sáng hiện ra ngay trước mắt y.
Tên Tư Không Lãng kia, quả thực là có chút bản lĩnh đấy… Lý Trúc nghĩ thầm trong bụng, bước vào quầng sáng, rời khỏi Quy Khư.
Lý Trúc là Lý Trúc, cho nên hắn lựa chọn rời đi, hắn tà ác, hắn bại hoại, hắn là cặn bã, nhưng hắn không ngốc, hắn biết cân lượng của mình. Biết Quy Khư không phải nơi hắn có thể giương oai. Cho nên hắn không chút do dự rời đi.
Lý Trúc sống ra khỏi Quy Khư khiến người Thiên Ngoại mừng rỡ. Thiên Ngoại khổ tu lão tổ suýt rớt nước mắt.
Bất kể thế nào, rốt cục cũng có người của họ sống mà trở về.
Hơn nữa, người này còn là Thiên Ngoại Thiếu chủ.
Mặc kệ những người khác thấy thế nào, trong mắt các khổ tu Thiên Ngoại thì Lý Trúc chính là thiên tài lợi hại nhất Thiên Ngoại! Tương lai sẽ dẫn Thiên Ngoại đi cao hơn, xa hơn.
Nhưng tin Lý Trúc mang về rất nhanh khiến đám lão tổ Thiên Ngoại thêm đau khổ.
- Những người khác đã chết rồi.
- Trong Quy Khư rất quỷ dị.
- Dựa theo lý giải của ta, hẳn là do vận mệnh.
- Người không may mắn, cũng khó có thể sống sót đi ra.
- Đúng, những kẻ môn phái khác chưa chạy được bao xa đã chết hết
- Ta nghĩ, Cô Thành, Nhất Kiếm và Phi Tiên cũng gặp cảnh như vậy.
Lý Trúc bắn một tràng dài, trừ chuyện hắn nuốt mất tàn hồn của Tư Không Lãng thì không hề giấu diếm chuyện gì.
Dù sao việc nuốt tàn hồn Tư Không Lãng là bí mật lớn nhất của hắn, ngay cả phụ thân hắn cũng sẽ không nói chứ đừng nói là kẻ khác.
- Vậy. . . Ngươi thấy Tần Hiểu không?
Trong mắt Cô Thành lão tổ lộ vẻ tuyệt vọng. Thật sự không thể tin người của họ gặp xui xẻo như vậy.
- Tần Hiểu. . . Ta nhìn thấy hắn.
Lý Trúc nhìn thoáng qua Cô Thành lão tổ, ánh mắt có điểm lạ, nhưng khôngkhiến người khác phát giác được gì.
- Hắn sao rồi?
Cô Thành lão tổ cấp bách hỏi.
- Lúc ta thấy thì hắn còn tốt lắm.
Lý Trúc trầm ngâm một chút, mở miệng nói.
Hắn không thể nói hắn thấy Tần Hiểu bị đoạt xá, nói cách khác, Tần Hiểu còn sống đi ra sẽ không bỏ qua hắn. Hắn là kẻ tà ác, nhưng hắn cũng không muốn đi trêu chọc một kẻ điên. Mao Lợi Đồng trong ký ức Tư Không Lãng là một kẻ điên, cũng là tên Ma tộc chân chính.
Về phần nói Tần Hiểu chết rồi ảnh hưởng gì tới Cô Thành, Lý Trúc hắn đâu cầnđể ý.
- Hắn không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Cô Thành lão tổ đau xót lui ra ngoài, thậm chí không nghĩ tới tìm hiểu thêm gì từ Lý Trúc.
Bởi vì hắn đã nghe được kết quả mình muốn.
Tuyệt đại đa số đều chết ở Quy Khư, không có lý do, không có nguyên nhân.
Quy Khư vẫn là Quy Khư!
Nơi đại hung thập tử vô sinh! Một lão tổ Thiên Ngoại nhìn Lý Trúc nói:
- Ngươi đã đoán sai một việc.
Lý Trúc nao nao.
Người lão tổ nói:
- Đệ tử của Nhất Kiếm và Phi Tiên còn sống và trở về tới mười mấy người!
- Cái gì?
Lý Trúc lập tức giật mình kinh hãi:
- Lúc đi vào, ta muốn giết Sở Mặc liền bị người của Nhất Kiếm và Phi Tiên ngăn cản, chúng ta đánh một hồi, sau đó Sở Mặc xuất hiện. . . Tên đó rất mạnh! Ta cảm thấy phần thắng không lớn nên trực tiếp bỏ đi, sau đó ta không còn gặp lại bọn họ
- Ngươi làm rất đúng, dù sứ mạng của đại nhân không thể hoàn thành, nhưng ngươi vẫn còn sống trở về. Về phần Sở Mặc, sau này còn có cơ hội!
Thiên Ngoại khổ tu thản nhiên nói.
Lý Trúc gật đầu, trong mắt hiện lên tinh quang, hắn đã biết chân tướng thế giới này, giết Sở Mặc còn gì khó khăn sao?
. . . . . .
Tần Hiểu tìm kiếm trong Quy Khư, thỉnh thoảng dừng bước lại, dụng tâm suy diễn rồi lau mồ hôi, làu bàu:
- Chết tiệt. . . Quá yếu, sinh linh Nhân Giới quá yếu! Cả tu sĩ, bộ dạng rách nát này đúng là thất bại, nhưng cũng may mắn, tên ngu xuẩn đoạt xá Tư Không Lãng cũng không có gì đặc biệt
- Nhưng kỳ quái là, Tư Không Lãng thần hồn đã bị hao tổn nghiêm trọng, hắn không phải chết bình thường. . . Rõ ràng con có thể thành công đoạt xá một nhân loại, cũng coi như để hắn chiếm tiện nghi.
Tần Hiểu nói xong, nhìn thoáng một Tiểu Thổ bao cách đó không xa, khóe miệng co giật, lui dần ra xa.
Trong miệng còn lẩm bẩm:
- Tội lỗi, vị đại nhân này, ngài cứ làm như chưa thấy ta, coi ta như cái rắm là được. . . Khụ khụ, tiểu nhân không phải cố ý xông vào đây.
Vừa nói vừa thối lui, mãi khi xa hơn mười dặm mới nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói:
- Quy Khư thật sự rất phức tạp, khắp nơi đều là nguy cơ. Căn cứ theo suy tính của ta, tiểu kỳ lân phải ở gần đây, chết tiệt, năm đó để nàng trốn thoát, hiện giờ có thểcảm nhận khí tức của nàng, nhất định phải năys được nàng! Luyện nàng. . . Ta sẽ có kỳ lân huyết mạch, sau đó sẽ có lực lượng! Tuy rằng nơi này là Nhân Giới, nhưng ta sẽ dùng thời gian ngắn nhất để trở lại thiên giới, ha ha!