Kinh giảng hơn nửa canh giờ. Chắc chắn đã là một bộ cổ kinh hoàn thiện. Chí Tôn pháp ấn kia nhất định là tổ tiên của cô nương đó, nếu không sẽ không có một màn thế này.
- Chiếm đoạt cổ kinh của nó đi! Một tên Đế Chủ bị mù không kìm nén được xúc động. Gã hận Thủy Y Y, sau khi Chí Tôn pháp ấn biến mất, gã không thể khống chế được mình
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Trời đất rung chuyển. Cả một vùng như đang run rẩy.
Tinh khí lại điên cuồng thoát ra, hình thành một thanh kiếm sắc bén, đâm vào tên Đế Chủ bị mù kia. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng thần thức của gã rất nhạy bén. Gã thét lên kinh hãi, cố hết sức lùi về phía sau.
Nhưng kiếm khí kia cực kỳ đáng sợ, xé gió lao tới, nháy mặt chặn tên Đế Chủ lại. Máu của gã phun đầy trời. Hỗn Độn Hồng Lô trong người Sở Mặc vô thanh vô thức hấp thu hết.
Gã Đế Chủ bị chém thét lên kinh hãi:
- Mau cứu ta!
Thanh kiếm khí kia vẫn không ngừng chặt chém gã, đồng hóa sức mạnh trong thân thể gã. Chỉ sau một lát, gã đã mất đi một phần mười sứcmạnh.
Vài Đế Chủ đồng thời ra tay, ngưng tụ ra một bàn tay khổng lồ, muốn đem nhục thể của gã kia cứu ra. Nhưng giữa đất trời lại đột nhiên xuất hiện vài chục thanh kiếm khí sắc bén, chém thẳng vào bàn tay khổng lồ. Đúng lúc này, lại có một tiếng sét đánh.
Một Đế Chủ trừng to mắt hô lên:
- Mau lui lại, có người độ kiếp!
Mấy người đang cứu tên Đế Chủ bị mù không hẹn mà cùng thu tay, lùi về phía sau. Bàn tay bọn họ ngưng kết ra bị chém nát khiến thân thể của họ cũng bị tổn thương. Vết thương này khiến họ nổi giận.
Hàn Băng Đế Chủ cũng có một vết thương nhỏ dài, đang chảy máu không ngừng. Lão lạnh lẽo nhìn Sở Mặc dùng lò luyện đan lấy máu Đế Chủ, cắn răng nói:
- Tiểu súc sinh, ngươi dám bày pháp trận ở đây à!
Đến lúc này còn không nhìn ra thì đám Đế Chủ này có vấn đề về đầu óc hết rồi.
Cự Linh Đế Chủ nhìn vết thương trên tay, lòng còn sợ hãi, nhìn SởMặc đang thu máu, khóe miệng co quắp. Tiểu súc sinh. . . xem ra lúc trước hắn nói thật. Hắn thật sự thiết lập một pháp trận tuyệt thế ở đây.
Đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn Đế Chủ mù bị chém nát vụn. Thần hồn bị hủy diệt! Nhất thời, cả đám Đế Chủ im bặt.
Sở Mặc không nhịn được nói thầm:
- Chẹp, sao lại có mỗi một tên chứ? Đến nhiều chút mới tốt, máu ít thế này chẳng đủ chế thuốc gì cả.
Cự Linh Đế Chủ nghe vậy tức giận rống lên. Các Đế Chủ khác cũng nổi đóa, hận không thể bầm thây Sở Mặc. Hàn Băng Đế Chủ nhìn cô gái đang độ kiếp trên trời, ánh mắt thâm thúy nói:
- Chẳng lẽ bọn họ muốn độ kiếp hết rồi nhanh chóng thoát khỏi thiên lộ? Xem ra cần phải đi mời La Quật đại nhân tới rồi.
Chuyện này quá mất mặt. Một đám Đế Chủ bậc cao lại không đối phó được với một đám tu sĩ Chân Tiên.
Nhưng tình huống hiện tại đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát của bọn họ. Một Đế Chủ bậc sáu cứ thế chết, chết vì pháp trận của một tu sĩ Chân tiên. Pháp trận rồi thiên kiếp, đủ để khiến Đế Chủ bậc cao không dám tùy tiện xông đến. Hàn Băng Đế Chủ hít sâu một hơi, rốt cuộc quyết định, đi mời La Quật đại nhân.
Quá vô tích sự! Thật mất thể diện! Vừa nghẹn khuất, vừa buồn bực, làm người ta cực kỳ khó chịu.
Một đám Đế Chủ bậc cao chiến lực mạnh mẽ, đứng đầu của thế giới này lại khong làm gì được một tên tiểu tử mà trước giờ họ còn chẳng để vào mắt. Thế mà giờ họ lại phải đi mời La Quật đại nhân.
Đã lâu lắm rồi vị kia không ra tay. Trước đó, Đại vương của Thiên lộ, La Quật còn chưa từng xuất quan. Mấy Đế Chủ bậc cao đang suy nghĩ rất nhiều. Hàn Băng Đế Chủ lấy ra truyền âm thạch. Bên trong truyền âm thạch có giọng nói âm trầm của La Quật:
- Ừm?
Mặc dù chỉ ừ một tiếng, không có bất kỳ cảm xúc nào nhưng vẫn để cho mấy Đế Chủ ở đây thấy xấu hổ. Quá mất mặt mà.
- Đại nhân, chúng ta gặp phiền phức.
Hàn Băng Đế Chủ hạ giọng.
Hàn Băng và Cự Linh Đế Chủ đã từng là người theo đuổi của La Quật, hiện cũng là tâm phúc của đại nhân, vì La Quật đại nhân trấn thủ tòa cổ thành này. Hàn Băng Đế Chủ chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày Đế Chủ bậc cao như mình lại phải làm phiền La Quật đại nhân vì một chuyện nhỏ thế này.
Người ở đầu truyền âm thạch bên kia trầm mặc một chút, nói:
- Đã biết.
Sau đó, ngắt luôn tín hiệu.
Đám Đế Chủ đau buồn. Đã biết là ý gì đây? Ngài ấy có đến hay không thế? Mọi người đưa mắt nhìn Hàn Băng Đế Chủ, vì người này chính là người hiểu rõ nhất về La Quật đại nhân. Hàn Băng Đế Chủ nhìn mọi người, trầm giọng:
- Đại nhân sẽ đến.
Đám Đế Chủ không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại thấy xấu hổ không chịu được.
Nhìn phía bên kia đã có bóng dáng thứ hai xông về phía kiếp vân. Ba đạo thiên lôi bổ thẳng vào người đó.
Mà người đó chỉ khẽ kêu một cái, không có động tác nào khác, cũng không lấy pháp khí ra ngăn cản, tùy ý để thiên lôi bổ thẳng vào thân thể của nàng. Người đó chính là Sở Thanh! Sở thị nhất mạch vốn đi theo con đường luyện thể.
Sở Mặc đứng dưới, lặng lẽ dùng Thương Khung Thần Giám nhìn đường tỷ của mình, hắn hơi lo lắng.
- Chân tiên đỉnh cao, thân thể đạo cảnh đỉnh cao.
Sau khi nhận được tin, Sở Mặc rốt cuộc yên lòng. Thể chất của Sở Thanh tỷ tỷ cũng khá hùng mạnh.
Sau khi thiên lôi đánh vào người, Sở Thanh hơi lung lay một chút, vận động tâm pháp cổ xưa, trực tiếp hóa giải sát cơ trong thiên lôi, sau đó hấp thu hết tinh khí hùng mạnh.
Nàng đang dùng thiên kiếp tôi thể. Đây cũng là một người trẻ tuổi to gan lớn mật. Sở thị nhất mạch chưa bao giờ thiếu người có dũng khí.
Đúng lúc này, Thủy Y Y nhìn mọi người, hơi bất đắc dĩ nói:
- Ta cảm giác… ta sắp phải đi rồi.
Tiêu Trường Bình nói:
- Bảo trọng! Hổ Liệt nhìn Thủy Y Y:
- Ngươi yên tâm, có bọn ta ở đây rồi.
- Chờ chúng ta ở Thiên giới nhé.
Nguyệt Khuynh Thành mỉm cười.
Sở Mặc vẫy vẫy tay:
- Ta sẽ để ý bọn họ.
Thủy Y Y than nhẹ, sau đó nhìn đám Đế Chủ phía xa, lông mày nhướn lên, đột nhiên nói:
- Ta giết xong một tên rồi mới đi.
- Không được…
Sở Mặc còn chưa nói hết, Thủy Y Y đã như một làn gió lướt đến chỗ gã Đế Chủ gần nàng nhất.
Tên Đế Chủ này cũng là một Đế Chủ bậc sáu. Gã nhìn thiếu nữ vừa mới vượt qua thiên kiếp đang xông đến, không nhịn được giận tím mặt:
- Tiểu nha đầu mới bước vào Đế Chủ đã dám khiêu khích à? Hôm nay ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn ở lại đây luôn.