Người đàn ông râu quai nón lại hiểu lầm hắn chê ít, nhíu nhíu mày, nói:
- Trên người của ta cũng chỉ có những thứ này, như vậy đi, nếu có thể vào bên trong có thể có thu hoạch, ta có thể chia cho các ngươi một phần mười!
- Hả? Thật không?
Người tu sĩ Luyện Thần lập tức phục hồi tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông râu quai nón.
Người đàn ông râu quai nón nói:
- Tại hạ Lý Phúc, nếu là huynh đệ sống như thế, hẳn là đã nghe tên của ta, ta là người từ trước đến giờ đều luôn giữ lời.
- Hóa ra ngươi chính là Lý Phúc đạo hữu, nổi tiếng đã lâu!
Người tu sĩ Luyện Thần Kỳ, sau khi nghe thấy tên này, liền đứng dậy, ôm quyền hướng về phía Lý Phúc.
Trên mặt của Lý Phúc lộ ra tươi cười:
- Như vậy, là có thể rồi sao?
Tu sĩ Luyện Thần Kỳ nhìn thoáng qua tu sĩ Nguyên Anh tự có huynh đệ U Minh Cổ Giáo, người sau lập tức gật gật đầu nói:
- Không thành vấn đề!
- Lão Đại, có thể mang cho ta không?
- Ta cũng có tiên tinh. . . Đại ca có thể thêm ta nữa không?
- Ta không có nhiều tiên tinh như vậy, nhưng nếu bên trong có thể thu hoạc được, ta đồng ý chia một nửa để cám ơn các vị đạo hữu.
- Tiền bối …
Trong tiểu tửu quán, tổng cộng có mấy chục người, gần như là phân nửa, toàn bộ đã có chút xao động.
Một đám tu sĩ Luyện Thần lần lượt đứng dậy đáp lời, một đám thái độ đều vô cùng cung kính nhiệt tình.
Người tu sĩ Luyện Thần Kỳ tuy rằng cảnh giới đã lên, nhưng chưa từng được người ta cung kính như vậy? Khuôn mặt lập tức có chút kích động mà đỏ lên, ở đó nói với tu sĩ Nguyên Anh:
- Hỏi một chút người bạn hữu của ta, nếu như có thể, thì tất cả cùng phát tài rồi!
Tên tu sĩ Nguyên Anh trong mắt hiện lên chút đắc ý, kỳ thật hắn là cố ý ở đây nói ra. Bạn của hắn chính là nói với hắn, nhưng không phải như thế.
- Huynh đệ, ngươi tận lực kéo thêm một số tán tu, nhưng ngươi đừng có vào!
- Vì sao? Di tích thượng cổ … loại cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua?
- Mẹ! Không biết sống chết, di tích thượng cổ đích xác không giả, nhưng bên trong nguy cơ bốn bề! Chẳng những có rất nhiều mãnh thú sống trên bạn năm, còn có rất nhiều cơ quan mai phục. Mẹ nó, môn phái xưa của di tích cổ này không phải là chính đạo gì, để lại cơ quan nhiều như vậy. Người của ta đã chết không ít rồi, nếu không thì, sao lại công khai chiêu mộ tu sĩ vào thăm dò chứ?
- Nói như vậy… tương lai có thể có người sẽ hận ta?
- Hận cái gì? Người chết ở trong đó sao mà có thể hận ngươi? Sống đi ra được, chắc chắn cũng sẽ thu được một số ích lợi tương ứng, sao lại có thể hận ngươi? Đến lúc đó, ngươi cũng có thể kiếm được một số. Đừng nói huynh đệ có lợi mà không nghĩ cho ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần đâm đầu vào trong đó nhé, nhớ đó!
Nhớ tới vị huynh đệ kia đã nói, trong lòng vị tu sĩ Nguyên Anh cũng cảm thấy kinh hãi. Theo hắn, tình hình thật sự có thể nghiêm trọng hơn vị huynh đệ kia. Bằng không sẽ không nhắc đi nhắc lại hắn không nên vào.
- Thế nào? Có chỗ khó sao?
Tu sĩ Luyện Thần kỳ hơi hơi nhíu mày, nhìn người bằng hữu có chút ngẩn ra, có chút không vui.
- A … Không, không phải.
Người tu sĩ Nguyên Anh do dự một chút, vẫn là nói:
- Ta sợ là trong đó có nguy hiểm, sợ sau này sẽ có người trách ta.
- Sẽ không trách ngươi!
- Chắc chắn sẽ không trách ngươi!
- Nhất định không thể trách ngươi!
- Ngươi là cho chúng ta một cơ hội. Chúng ta sao có thể trách ngươi?
- Loại thăm dò cổ tích vốn dĩ đã rất nguy hiểm, ai cảm thấy không sợ thì đừng đi, không ai trách ngươi đâu.
Tên tu sĩ Luyện Thần Kỳ kia còn chưa đợi dứt lời, cả đám người bên trong đã vội mở miệng.
- Vậy … Vậy được rồi. "
Người tu sĩ Nguyên Anh này lúc này mới gật đầu. Nói:
- Ta hiện tại đi xem người bạn hữu của ta có thể sắp xếp cho mọi người vào trong không.
Nói xong, hắn từ trên người lấy ra một cục đá truyền âm, trước mặt mọi người hiện lên vị bằng hữu đó. Lúc hắn nói có mười mất người, bên kia do dự một hồi. Nói:
- Người hơi nhiều… Huynh đệ, ngươi cũng biết, tin tức này hai ngày sau đó sẽ tuyên bố, đến lúc đó. . . người chắc có lẽ không ít. Nhưng những người đó, chỉ có thể được một ít tiên tinh làm thù lao. . .
- Huynh đệ, không thể nghĩ biện pháp sao? Nơi này đều là bằng hữu của ta!
Người tu sĩ Nguyên Anh này nói.
Trong tửu quán rất nhiều người ở nơi đó giơ ngón cái lên, tán thưởng hắn đủ trượng nghĩa.
Kỳ thật ở đây tuyệt đại đa số người, căn bản đều không biết hắn. Nhưng lúc này, ai đi vạch trần hắn đâu?
Sở Mặc yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, khóe mắt liếc qua Vương Lương. Đã thấy trên mặt của hắn, cũng lộ ra chút động lòng, dường như có chút hướng tới.
Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng: Xem ra Độc Cô Sơn ở Tiên giới, cũng không có địa vị rất cao gì, có thể nhận được tài nguyên có lẽ có hạn. Bằng không loại chuyện như thế này, hắn làm sao sẽ động tâm?
Theo sau, truyền âm thạch bên kia, truyền đến âm thanh của đệ tử U Minh Cổ Giáo:
- Được rồi, ta đi cùng sư huynh phụ trách chuyện này nói thử, xem có thể thông cảm hay không, các ngươi đợi tin tức của ta trước.
Theo sau, truyền âm thạch đóng lại, trong tửu quán lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều căng thẳng cùng đợi. Cả hứng thú uống rượu cũng biến mất.
Sở Mặc cũng không muốn tham dự chuyện này. nguyên. . . Hắn thật sự không thiếu, có tuyến Linh Đan Đường, trên người hắn có đủ tài nguyên để cho cả đạo tộc Thiên giới ganh tị, hơn nữa chuyện này, hắn nhìn thấy rõ ràng, đây chính là một cái hố!
Hơn nữa Sở Mặc tin tưởng, những người ở đây tuyệt đối không chỉ có hắn nhìn ra đây là một cái hố, Nhưng những người này vẫn nhảy vào bên trong.
Vì sao?
Còn không phải là vì chút tài nguyên tu luyện kia sao … Cùng với tỷ lệ rất nhỏ kia, nhưng có khả năng xuất hiện một cơ duyên?
Nghĩ vậy, Sở Mặc khẽ thở dài một tiếng, đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Hắn vừa đứng lên đến, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, bởi vì mọi người đều đang đợi người bên kia trả lời, không ngờ lại có người muốn rời đi?
Tu sĩ Nguyên Anh đệ tử của U Minh Cổ Giáo kia trong mắt lập tức hiện lên một chút vẻ lo lắng, có thể kéo thêm một người, hắn có thể thêm một phần lợi ích. Cho nên lúc này, hắn không muốn bất kì ai rời đi.
Vì thế, trong giây phút Sở Mặc đứng lên, người tu sĩ này lập tức gọi vào:
- Vị huynh đệ kia khoan đi đã.
- Hả?
Sở Mặc hơi khẽ cau mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn:
- Ngươi đang kêu ta?