- Nhưng ngươi tại sao phải làm như vậy? Ta đã đảm bảo với ngươi cho ngươi thuận lợi cùng với Mông Nã đi qua Thông đạo. Ngươi tại sao không đợi?
Tạ Tà vẻ mặt bất đắc dĩ, trong bụng giận dữ nhưng không thể giảitỏa được.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Chuyện này vốn là muốn nói với tướng quân. Nhưng tướng quân không cho ta cơ hội. Bất kể nói như thế nào, ta phải cảm ơn Tạ tướng quân. Trước đây chuyện ta đồng ý, vẫn còn tính, nếu như có một ngày ta thật sự có thể có may mắn bước đến cảnh giới Thái Thượng, khi độ kiếp sẽ mời Tạ Tôn tiền bối đến.
Chuyện đến bây giờ, trong lòng Tạ Tà có chút bất mãn cũng chỉ có thể chịu đựng. Hành động của Sở Mặc khiến gã không thoải mái lại không thể nào phát tiết. Người ta chỉ là dùng sự thực nói với gã mộtchuyện: không có Tạ Tà ngươi, Sở Mặc ta vẫn có thể đi.
Sở Mặc nhìn Tạ Tà đang trầm mặc, mỉm cười:
- Tướng quân, chúng ta … hẹn ngày gặp lại!
Tạ Tà trợn mắt nhìn Sở Mặc, nổi giận đùng đùng nói:
- Nếu gặp lại ở Thông đạo, ta sẽ ra không lưu tình đâu! Đến lúc đó hy vọng ngươi còn sống, không bị đám người trong Thông đạo kia giết chết!
- Ha ha ha, cảm tạ tướng quân quan tâm.
Sở Mặc cười nói.
- Ai quan tâm ngươi? Ta hận không thể …
Nói đến đây, Tạ Tà phẫn nộ ngậm miệng. Y không dám nói ra câu nói kia. Bởi vì sư tôn của y không những hy vọng Sở Mặc sống, hơn nữa còn hy vọng Sở Mặc có thể sống tốt, sớm đột phá mới có cơ hội tìm được con đường lên trời!
- Cho nên, tạm biệt.
Sở Mặc nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Tạ Tà nói tiếp:
- Xin tướng quân làm người tốt thì làm cho trót, mở khe nứt bên đó rộng ra chút…
- Ngươi. . . Tạ Tà giận sôi lên, nhưng không làm thế nào được.
Nếu như không buông tha pháp thân này của Sở Mặc rời đi, cứ để hắn tiếp tục ở đây, nói không chừng sẽ lại phá hoại làm ra việc gì đó liên lụy tới y.
Tuy rằng tiếp xúc với Sở Mặc chỉ có một ngày, nhưng Tạ Tà cũng chịu đủ rồi!
Y nghĩ, so với tên Sở Mặc này, y không có “tà” chút nào cả! Sở Mặc mới tà! Lấy lý do quan sát, Tạ tà dẫn theo đại đội nhân mã đi một chuyến đến khe nứt, sau đó nói là kiểm tra phong ấn rồi đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Lúc này mới hung tợn nhìn Sở Mặc:
- Nhanh cút đi!
Pháp thân của Sở Mặc ôm quyền nói với Tạ Tà:
- Tướng quân, sau này gặp lại!
- Cút cút cút!
Tạ Tà bụng đầy lửa giận, hoàn toàn không nhìn đến tên này nữa. Lúc này đây, gã thực sự bị kế sách này làm đau đầu, bởi vì truy cứu ra, tất cả chuyện này kỳ thực ngọn nguồn đều do gã!
Nếu như Ô Long biết sự thật của chuyện này, cho dù có Tà Tôn Lão Tổ áp chế cũng sẽ trở mặt với gã.
Sinh linh Hôi Địa khác gã cũng đã đắc tội một đống. Ví dụ như toàn bộ Xích Xà tộc…
Cho nên, mau đuổi tai tinh này đi.
. . . . . . Sở Mặc dẫn theo Tử Đạo và Mông Nã, vừa mới vào khe nứt Đại Đạo đã cảm nhận được một lực lương cuồng bạo, có cảm giác khiến cho người ta tê dại!
Lực lượng quá mạnh, thế nên Sở Mặc đang hoài nghi mỗi lần sinh linh Hôi Địa tấn công vào Thông đạo, không biết bao nhiêu chết trong khe nứt này rồi? Không cần nói … chắc chắn là một con số không thể tưởng tượng được.
Trong khe nứt này, còn có pháp tắc thời gian tương đối mạnh đang lưu động. Mỗi một lần, ba người đều kinh hãi mà thoát được. Đến cuối cùng, ba người cũng qua được khe nứt, nhìn thấy kết giới bên dưới.
- Cẩn thận một chút, bên kia có cao thủ canh giữ!
Tử Đạo truyền thần niệm cho Sở Mặc.
Sở Mặc trả lời một câu:
- Xuống dưới thì ra tay ngay!
. . . . . .
Thông đạo bên này, biên giới lạnh lẽo, phía trên vòm trời có một kếtgiới cực lớn.
Phía trên kết giới chính là một vết nứt cực lớn, vết nứt nối thẳng với Hôi Địa.
Ở đây bị toàn bộ Thông đạo coi là cấm địa, là đất của điềm xấu.
Phần lớn lực lượng tu sĩ trấn áp ở đây, trong những tu sĩ này, người tu vi tổ cảnh có đến mười mấy người, còn có mấy vạn tu sĩ cảnh giới Đại Thánh làm tùy tùng, đóng quân ở chỗ này.
Những tu sĩ Đại Thánh cảnh đó toàn bộ đều sinh ra từ Thông đạo. Nhưng bọn họ, cũng hầu như đều là hậu nhân tu sĩ tổ cảnh của Phong Thần bảng. Bọn họ vừa sinh ra, đã có thần cách, tốc độ tu hành cực nhanh. Nhưng đồng thời cũng phải chịu khống chế của Phong Thần bảng.
Đối với số mệnh này, phẫn nộ trong lòng họ ít hơn những Cự Đầu tổ cảnh một chút. Nhưng cũng tràn đầy oán niệm.
Nếu như sinh linh Hôi Địa không tấn công qua, ngày tháng của bọn họ còn tốt chút một chút. Hoàn cảnh ở đây tuy rằng rất ác liệt, cái lạnh giá này ngay cả tu sĩ Thánh cảnh cũng không thể chịu đựng. Nhưng dù sao cũng sẽ không mất đi tính mạng. Một khi có lượng lớn sinh linh Hôi Địa xông qua, vậy thì không cần nói rồi, đại đa số bọn họ sẽ chết.
Cho nên, trong lòng bọn họ vô cùng căm giận, mục tiêu đầu tên tất nhiên là những gia tộc mạnh trong Thông đạo, thứ hai … tất nhiên là sinh linh Hôi Địa.
Cổ tộc trong Thông đạo, bọn họ tất cả đều không thể gây chuyện, chỉ đành phát tiếtlửa giận lên những sinh linh Hôi Địa.
Nhìn thấy một người giết một người, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ khả năng gì! Quách Tú là một đại thống lĩnh gia tộc Hàn Hăng cổ tộc. Y là người không có thần cách, thuộc về chi thứ của Hàn Băng gia tộc. Tu vi của y ở ba vạn năm trước đạt đến Tổ cảnh, sau đó liền trở thành một thống lĩnh, mang theo “thần” canh giữ ở cực bắc giá lạnh này.
Mấy năm nay, dựa vào chiến công, y lên tới vị trí đại thống lĩnh. Dưới trướng khoảng chừng hơn 30 ngàn người, trong đó có sáu Tổ cảnh, cảnh giới Đại Thánh hơn 28 ngàn người. Còn có hơn hai nghìn tu sĩ sơ kì đến hậu kì cảnh giới Đại Thánh, chuyên phụ trách hậu cần.
Y phụ trách kết giới dài hơn trăm triệu dặm. Toàn bộ kết giới dài trăm triệu dặm, khe nứt phía trên phong ấn. Mấy ngày gần đây, Quách Tú luôn cảm thấy tâm thần không yên. Y thường triệu kiến sáu thống lĩnh dưới trướng, cũng chính là sáu “Thần” Tổ cảnh đến cùng nhau nghị sự.
Sáu “Thần” đó đã trải qua ma luyện, sớm đã giấu lửa giận sâu trong lòng, cũng là nhận mệnh rồi.
Không nhận mệnh … thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ còn có thể tạo phản hay sao?
Nếu như không có thần cách chết tiệt trong đầu, tạo phản cũng tạo phản rồi, cho dù thất bại chí ít cũng có thể kéo theo tấm đệm lưng. Nhưng bọn họ hiểu, một khi bọn họ sinh ra dị tâm, đại tướng quân cầm lệnh bài sẽ tuyệt đối không nhân từ chút xíu nào với bọn họ.