Thí Thiên Đao

Chương 2262: Chương 2262: Một khắc cũng không chờ (2)




Sở Sở gật đầu:

- Ừ, ta biết rồi!

Mức độ nghiêm trọng của chuyện này đã vượt quá dự liệu của bọn họ. Vốn là bọn họ còn đoán dù thế nào đi nữa, hai gã Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc họ Dạ kia cũng sẽ phải suy nghĩ cẩn thận một thời gian, sau đó mới quyết định sau. Bọn họ cũng không hy vọng xa vời rằng hai gã Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc họ Dạ kia khi biết chuyện này xảy ra còn có thể khiêm tốn nhũn nhặn như trước nữa. Bởi vì điều ấy gần như là không thể nào!

Ngươi nhốt một con hổ ở trong lồng, nhìn bên ngoài nó sẽ giống như một con mèo bị bệnh, thậm chí còn có thể nằm yên một chỗ không nhúc nhích. Nhưng nếu cái lồng tre đó bị mở ra… Bên ngoài lại không có chút uy hiếp nào, ai sẽ có thể cản lại con hổ này chứ?

Nhưng bọn họ đều cảm thấy, đã có bài học kinh nghiệm từ trước như thế, hai gã Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc họ Dạ kiểu gì cũng phải do dự một chút chứ! Kết quả, người ta lại hoàn toàn không chút do dự nào!

Quả thật là dứt khoát đến mức làm cho người ta phải sợ hãi!

Đến lúc này mọi người mới hiểu ra, đó là hai gã Thái Thượng Cổ Tổ! Bọn họ đã sống từ vạn cổ đến nay, đã trải qua bao nhiêu lần luân hồi, là Chúa Tể!

Chuyện gì mà bọn họ chưa từng trải qua nữa? Cả thế giới Thông đạo này có thể có chuyện gì bọn họ không hiểu nữa?

Cho nên, khi bọn họ biết rằng hai vị đại năng Thái Thượng Vô Cựcvà Phật Đà Vô Lượng chắc là đã vĩnh viễn rời khỏi Thông đạo, căn bản không chút do dự bay thẳng đến bên vương tộc họ Sở giết chóc!

Hai người thân của bọn họ, hai người Thái Thượng Cổ Tổ khác của cổ tộc họ Dạ cũng bị Sở Mặc và hai lão bất tử kia bức chết!

Đó mới thật sự là thù sâu oán nặng!

Thù này làm sao có thể không báo? Làm sao có thể chịu đựng được?

Bọn họ đến một khắc cũng không muốn phải chờ nữa rồi! Bọn họ chỉ cần cứ quang minh chính đại mà đi phục thù thôi!

Thế gian này, nếu gió Đông không thổi bạt gió Tây, thì gió Tây sẽ áp đảo gió Đông. Bây giờ, gió của bọn họ thổi mạnh hơn, thì còn điều gì phải kiêng kỵ nữa?

Phải nói rằng nhóm Thái Thượng Cổ Tổ không thuộc mười ba cổ tộc bây giờ chắc còn đang tính toán, so sánh xem làm thế nào mới thu được lợi ích lớn nhất sau khi hai vị đại năng đều đã mất. Nhưng hai người bọn họ căn bản không cần!

Hai vị Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc họ Dạ, một tên là Dạ Vô Tình, mộttên Dạ Vô Pháp. Hai người này đều cùng một thế hệ trong cổ tộc họ Dạ.

Bọn họ sau khi biết rõ chân tướng mọi chuyện liền quyết định ra tay với Sở Mặc ngay lúc đó.

Sở Mặc dùng tốc độ nhanh nhất chạy về vương tộc họ Sở đầu tiên. Đồng thời, ngay sau khi trở về, hắn không chút do dự mở ra tòa pháp trận tối cường ở sâu dưới lòng đất vương tộc họ Sở!

Pháp trận của Sở Mặc mở ra chưa đầy một canh giờ, bên kia, hai vị Thái Thượng Cổ Tổ là Dạ Vô Tình và Dạ Vô Pháp cũng đã xuất hiện ở biên giới vương tộc họ Sở. Ánh mắt bọn họ tràn đầy u ám lạnh lẽo, nhìn chằm chằm tòa pháp trận nơi phế tích vương tộc họ Sở, sau đứng ở đó, hắc hắc cười lạnh.

Đúng lúc này, Sở Mặc cũng nhận được tin bên Sở Sở đưa tới.

- Dạ Vô Tình và Dạ Vô Pháp chắc là đang đi tìm huynh đấy, anh trai, huynh nhất định phải cẩn thận hơn nữa. Nếu thật sự không chống đỡ được thì mau chạy đi, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.

Sở Mặc chưa phản hồi lại tin tức này của em gái, bởi vì hai tên Thái Thượng Cổ tổ cổ tộc họ Dạ lúc này đã tới. Sở Mặc nhàn nhạt nhìn Dạ Vô Tình và Dạ Vô Pháp, sau đó, trên mặt hắn nở ra một nụ cười.

- Hai vị tiền bối hạ cố đến chơi, thật là vẻ vang cho kẻ hèn kém này mà.

Ánh mắt Dạ Vô Tình chứa đầy lạnh giá, nhìn Sở Mặc hắc hắc cười lạnh. Trong lòng lão, lão hận thanh niên tóc trắng này đến mức tận cùng.

Dạ Vô Pháp nhìn Sở Mặc, hận ý trong mắt không chút nào che giấu. Lão lạnh giọng nói:

- Sở Mặc, ngươi bây giờ còn có gì để dựa vào nữa? Chỉ bằng tòa pháp trận này sao? Ngươi có thể chống cự được trong bao nhiêu năm chứ? Tốt nhất là dứt khoát một chút, đứng ra đây đánh với chúng ta một trận như một người đàn ông đích thực đi! Chúng ta sẽ cho ngươi chết có thể diện một chút.

Âm thanh của Dạ Vô Pháp rung động ầm ầm, bao phủ lên toàn lãnh thổ của vương tộc họ Sở. Lão muốn làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy bên này đang có chuyện gì xảy ra, muốn làm cho tất cả mọingười có thể thấy, Sở công tử đã tàn đời rồi! Hắn sống không được bao lâu nữa đâu!

Bên kia, từng hàng cột cờ, nhóm người đã từng là Thái Thượng Cổ Tổ lúc này từng người đều mở to hai mắt nhìn.

Tấm màn trời màu đen trên đỉnh đầu là do chuyện gì mà có, nhóm Cổ Tổ này tuy cảnh giới sụt giảm nhưng trí tuệ thì vẫn còn, tất nhiên là hiểu rõ cả.

Bọn họ tiếc nuối, bọn họ căm giận, nhưng bọn họ không thể làm gì được! Chỉ có thể nói rằng, sự đã rồi, đây âu cũng là định mệnh của bọn họ.

Nhưng bọn họ thật sự không ngờ, nhanh như thế đã có Thái Thượng Cổ Tổ đến nơi này tìm Sở Mặc gây phiền toái.

Cho nên, từng người trong bọn họ đều mở to hai mắt, muốn xem xem rốt cuộc đó là ai.

- Dạ Vô Pháp? Người đó là Dạ Vô Pháp?

Một gã Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc họ Kỷ có chút kích động nói:

- Thật không ngờ, lão ta lại tới nhanh như thế. Nhưng ngay sau đó lão đã bị người khác tạt cho một chậu nước lạnh. Bên kia, Đông Phương Vân Lạc vốn là Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc Đông Phương nhẹ nhàng nói:

- Dù là có ai đến đi nữa, thì làm sao? Hoặc là trên những cái cột cờ này có thêm hai cái đầu người nữa, hoặc là chỗ vương tộc họ Sở này bị công phá. Những cái đầu còn sót lại này của chúng ta… còn mong được đổi chỗ chắc?

Đông Phương Hằng Thái cũng nói:

- Nói không chừng chúng ta còn bị bắt đi nơi khác, làm đồ triển lãm.

Tên Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc họ Kỷ kia liền im lặng không nói gìnữa. Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, dù thế nào đi nữa, dù vương tộc họ Sở thật sự bị công phá, Sở Mặc thật sự bị giết, bọn họ tối đa cũng chỉ được trút giận thay, cảm thấy được báo thù rửa hận, nhưng đời này kiếp này, thậm chí vĩnh viễn sau này, bọn họ cũng không thể có cơ hội trở về đỉnh phong, oai phong một cõi như trước nữa rồi.

Cơ hội đó đã không còn, đã biến mất, đã không thể trở về được nữa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.