Thí Thiên Đao

Chương 1996: Chương 1996: Mười năm bế quan (1)




Ở một mảnh trời khác trong chiến trường viễn cổ, Thương Lam lão tổ đang đuổi bắt một cự đầu khác từ một ngôi sao. Thương Lam lão tổ vừa vung chưởng đánh nát ngôi sao, sau đó bay thẳng tới chỗ cự đầu. Đúng lúc đó, bảng danh sách xuất hiện.

Đáng lẽ chưởng lực của Thương Lam lão tổ sẽ giáng xuống thì lại hơi bị dừng một chút. Tuy đối phương đã hộc máu nhưng liều chết đánh một kích mạnh nhất, nhân cơ hội trốn ra xa cả tỉ dặm, thân ảnh tiêu thất trong vũ trụ.

Thương Lam lão tổ không đuổi kịp. Nhìn qua, Thương Lam lão tổ còn khá trẻ, vẻ ngoài chỉ khoảng ba mươi tuổi nhưng thực tế lại là một cự đầu chân chính. Y cau mày nghiền ngẫm, miệng lẩm bẩm:

- Sở Mặc à… nghe quen thế nhỉ. Không ngờ hắn có thể tránh được nhiều kiếp nạn như thế, thành công leo lên Bách Nhân bảng. Bất quá, ngươi nghĩ người như ngươi có thể sống sót sao, đúng là ngây thơ…

Vừa nói, y lại vừa thôi diễn.

Nhưng thiên cơ về Sở Mặc khá mơ hồ, muốn tìm được hắn trong thời gian ngắn không hề dễ dàng.

Thương Lam lão tổ cũng không để ý. Chỉ khi nào chiến trường viễn cổ còn lại năm mươi người thì mới có Phong thần bảng, thời gian không quá quan trọng.

Ở một chỗ khác, Cửu Liệt lão tổ vừa đánh chết một tu sĩ Đại thánh. Chiến lực của tên vừa bị đánh chết cũng không tốt lắm, còn chẳng đỡ được một kích của Cửu Liệt lão tổ. Tuy nhiên, người này lại có khả năng hòa vào một thể với bất cứ thứ gì.

Vì thế mà lừa gạt thần thức của Cửu Liệt lão tổ. Cửu Liệt lão tổ cơ bản không nghĩ trên ngôi sao kia có người. Lão chỉ làm theo thói quen.

Cơ hồ là mỗi khi chiến trường viễn cổ mở ra, qua một thời gian, các cự đầu đều sẽ làm một cái gì đấy. Vì đúng là có vài người, dù dò cũng khó mà tìm ra được.

Lúc Cửu Liệt lão tổ dùng một kích đánh bể ngôi sao mới phát hiệntrên đó có tu sĩ vô tình bị lão đánh chết.

Nhưng Cửu Liệt lão tổ không vui, vì chẳng qua chuyện này chỉ là chuyện trùng hợp.

Vì thế, khi danh sách hiện ra trong đầu lão, ánh mắt của Cửu Liệt lão tổ lạnh băng, miệng cười nhạt nói:

- Sở Mặc vẫn còn sống à… Nhất định phải giết hắn.

Gần như cùng lúc có ba cự đầu sinh ra sát tâm với Sở Mặc. Bọn họ không hề muốn che giấu mà còn cố ý phóng thích sát khí. Thậm chí họ còn mong Sở Mặc có thể cảm nhận được sát khí của họ, sinh ra cảm ứng. Như thế họ sẽ dễ dàng tìm được tung tích của Sở Mặc, sau đó trực tiếp đánh giết.

Sát khí rất rõ ràng, những người ở gần một chút đều cảm nhận được nó nhưng không ai nghĩ nó nhằm vào mình.

Thật ra trong lúc Hồng Hoang lão tổ, Thương Lam lão tổ và Cửu Liệt lão tổ phóng thích sát khí, cũng có bảy tám cự đầu khác đang giải phóng sát khí của mình, có điều mục tiêu rõ ràng hơn thôi.

Sở Mặc cũng cảm nhận được khi ba sát khí kia xẹt qua người hắn, ba cự đầu kia đều nhằm vào hắn. Nhưng hắn lại như hòa vào viên tinh thể, không có chút phản ứng nào.

Không phải cảnh giới của Sở Mặc cao thâm đến nỗi có thể thờ ơ với sát khí của ba cực đầu mà vì trong những năm gần đây, hắn không ngừng ngộ đạo, tu luyện tinh thần quyết đến cảnh giới cực cao. Bảy ngôi sao trong cơ thể hắn cũng được tu luyện, lần thứ hai hoàn chỉnh đại đạo quang huy.

Tinh thần lực đã giúp Sở Mặc che giấu tất cả khí tức. Vì thế, khi sátkhí của ba cự đầu kia xẹt qua, Sở Mặc vừa cảm ứng được một cái, tinh thần lực trong cơ thể hắn lập tức phong ấn nó lại, khiến nó hóa điệu trong nháy mắt.

Vì thế khi ba lão tổ cùng phóng thích sát khí đều vẫn không thu được gì. Cả ba đều cảm thấy khó chịu. Chuyện này nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Mấy người đều thầm nghĩ, chẳng lẽ phải để tên tiểu súc sinh kia tránh thoát kiếp nạn, thành công có tên trên Phong thần bảng, trở nên bất tử bất diệt ư?

- Không, không thể để như vậy được.

Ba cự đầu đồng thời nghĩ.

Dù thế nào Sở Mặc cũng phải chết.

Vì lời tiên đoán kia có thể là thật lắm chứ, mà nếu không thật, thì ân oán giữa bọn họ đã thành nhân quả rất lớn rồi, muốn bọn họ ngừng tay là không thể nào. Đương nhiên, khi Sở Mặc vào tổ cảnh, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Sở Mặc ở Đại thánh đã được người ta coi là cự đầu, có thực lực đánh ngang với bọn họ. Trong ba người họ thì có hai người bị thương, nếuđánh với Sở Mặc khi hắn ở tổ cảnh thì sao có thể có kết quả tốt được.

Không những phải giết Sở Mặc mà phải giết hắn càng nhanh càng tốt. Nếu như dùng thần thức không tìm được hắn thì sẽ hủy diệt hết tinh thần trong chiến trường. Đó là đại kiếp nạn chân chính.

Từ khi chiến trường viễn cổ mở ra lần nào cũng xuất hiện kiếp nạn.

Nhiều tu sĩ Đại thánh hoặc nửa bước vào cự đầu trong tình hình không biết địch ta thế nào thường chọn một ngôi sao làm nơi ẩn thân, mong muốn may mắn có thể đến với mình. Chỉ cần có thể ẩn giấu đến lúc người chết đủ hết thì bọn họ đã thành công rồi. Sau đó, họ sẽ có tên trên Phong thần bảng, có thể vào thông đạo, có tấm thân bất tử bất diệt, ra khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành.

Thật ra mỗi lần cũng có vài người may mắn nhưng chỉ rất ít. Đa phần người đi trốn đều trở thành vật hy sinh.

Bọn họ bị cự đầu đánh nát nơi ẩn thân, hơn phân nửa không có năng lực đánh trả, trực tiếp ngã xuống, thân tử đạo tiêu.

Sang năm thứ chín, Sở Mặc còn ngồi ngộ đạo nhưng giờ đã đến điểm tới hạn. Hắn biết chậm nhất trong vòng một năm, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đi vào thiên kiếp tổ cảnh. Hắn không sợ thiên kiếp. Nhưng nếu độ kiếp ở đây sẽ không biết có bao nhiêu người âm thầm ra tay với hắn. Vì đây là chiến trường viễn cổ, là nơi không có nhân quả.

Dù có cũng sẽ bị áp chế tạm thời, mà sau khi sống được đến lúc kết thúc, có tên trong Phong thần bảng, trở thành vị thần bất tử bất diệt thì có quả báo cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm.

Nên có thể nói, chiến trường viễn cổ đúng là nơi để giết người. Hầu hết sinh linh đều có sự ác ý nhất định.

Veo một cái, lại có vài đạo thần thức đảo qua ngôi sao Sở Mặc đangở.

Sở Mặc chậm rãi mở mắt. Thời gian gần đây ngày càng có nhiều người chú ý tới chỗ này. Sở Mặc biết nếu tiếp tục ở lại, dù người ta không phát hiện ra hắn thì ngôi sao này cũng sẽ bị đánh nát.

Vì thế, sau khi bế quan mười năm, Sở Mặc đi ra. Tinh thần lực vẫn phong ấn tất cả khí tức trên người hắn.

Trừ phi có người nhìn thấy hắn nếu không chỉ dùng thần thức thì sẽ chỉ thấy ngôi sao mà thôi. Sau khi Sở Mặc đi được vài ngày, trên Bách Nhân bảng đã biến mất thêm hơn hai mươi cái tên. Tốc độ nhanh khiến người líu lưỡi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.