Khi những đại gia tộc trong Thương Cổ thành còn chưa kịp quyết đoán thì công kích kinh khủng cũng đã ập tới.
Đa số tu sĩ bay lên từ trong Thương Cổ thành đều là tinh nhuệ trong các đại gia tộc. Bọn họ không thể trơ mắt nhìn những đại nhân vật của gia tộc mình cứ như vậy mà bị đánh chết.
Dưới sự ra lệnh của Cổ Băng Băng, một trận huyết chiến đã triểnkhai trong nháy mắt.
Những sinh linh trên Phong Thần Bảng thật sự quá mạnh mẽ.
Ngay cả những tu sĩ cảnh giới Đại Thánh khi chến đấu cũng làm người khác cảm thấy chấn động.
Hầu tử một gậy đã đập một tên tu sĩ cảnh giới Đại Thánh đến nát bấy, thân thể hay Nguyên Thần, đạo hạnh đều bởi một gậy này mà hoàn toàn hủy diệt!
Chiến lực của Thiên Không lão tổ siêu quần vô cùng. Ông ấy trongđám Cự Đầu tổ cảnh coi như là đứng đầu.
Không cho đối thủ cơ hội đầu hàng, không tới thời gian một chung trà, đại nhân vật của mười mấy đại tộc trong Thương Cổ thành cùng với tinh nhuệ của những đại tộc nhào vào đều đã bị diệt!
48 sinh linh trên Phong Thần bảng, mỗi người đều toàn thân máu tanh, sát khí ngập trời.
Trong bọn họ có không ít người cũng bị thương, thậm chí thương thế còn không nhẹ nhưng không một ai nhăn mặt nhíu mày! Cổ Băng Băng thừa cơ hạ lệnh:
- Khống chế mấy gia tộc đó cho ta, bắt toàn bộ mọi người lại, không nhận phong ấn. . . giết chết tại chỗ!
Thật ác độc!
Sở Mặc nhìn thoáng qua Cổ Băng Băng, sau đó nhìn đám sinh linh Hầu Tử. Trong lòng hiểu ra, cô bé này đối với bọn họ hẳn là không tệ lắm.
Trước đó ba mươi mấy tu sĩ cảnh giới Đại Thánh lúc này rốt cục cũng xông lên trước. Nếu như bọn họ không biểu hiện một chút thìkhông bao lâu sau, chỉ e bọn họ sẽ hoàn toàn bị 48 sinh linh trên Phong Thần Bảng thay thế bọn họ.
Toàn bộ Thương Cổ thành nhất thời loạn đến gà bay chó sủa.
Những đại gia tộc kinh doanh trong Thương Cổ thành vô số năm không phải dễ dàng chịu thua như vậy chứ? Mỗi gia tộc thật ra đều có có lực lượng khá cường đại. Nhưng bọn họ đều không trở tay kịp khi Cổ Băng Băng đánh tới. Ai cũng không nghĩ rằng tiểu cô nương thành chủ mới đến này trước đó không hề có tin tức gì cũng không có bất kỳ lai lịch nào lại có thể cứng rắn, còn gan dạ sáng suốt như thế. Mệnh lệnh đột ngột đó của Cổ Băng Băng theo Sở Mặc thật sự rất lợi hại. Rất nhiều người đều cho rằng nàng ta trước khi chưa đứng vững gót chân cơ bản không có khả năng hành động gì. Còn phải đề phòng bên ngoài nhận sự trả thù của Toa Lan đạo tặc.
Dưới cái nhìn của bất kỳ ai, bọn họ hẳn là nên ổn định lại tình thế, sau đó sẽ trấn an những đại gia tộc ở trong thành, lợi dụng lực lượng của bọn họ để đối kháng với Toa Lan đạo tặc. Hầu như không ai có thể nghĩ tới Cổ Băng Băng lại quyết đoán như vậy, cơ bản không quan tâm tới những đại tộc trong Thương Cổ thành.
- Muốn chống ngoại trước phải an nội. Cổ Băng Băng nhìn Sở Mặc, cười nhẹ:
- Mong tiên sinh sẽ không cảm thấy Băng Băng lỗ mãng.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Đây là chuyện của Cổ tiểu thư, chỉ có điều ta lại nghĩ như vậy rất tốt. Bây giờ đang có cục diện rối rắm, cho dù có tô son trát phấn như thế nào đi nữa thì nội bộ cũng loạn. Còn không bằng hoàn toàn hủy bỏ rồi xây dựng lại.
Mắt Cổ Băng Băng sáng lên, nở nụ cười vui vẻ:
- Được rồi, còn chưa biết tôn tính đại danh của tiên sinh là gì, tiên sinh đã giúp chúng ta hai lần. Băng Băng cảm kích trong lòng. Lúc này, phía dưới tiếng kêu rung trời, rống lên liên tục. Kiến trúc trong những đại tộc không ngừng sập xuống, không ngừng nổ ầm ầm. Còn có tiếng người kêu khóc, tiếng gầm và tiếng kêu đau đớn.
Nhưng Cổ Băng Băng lại không chút để ý, nàng chỉ cần nhìn kết quả là được! Nàng cũng tin, đám người ở bên cạnh nàng tuyệt đối có thể phá hủy được những thứ đó. Đã nhịn lâu như vậy rồi, vừa lúc mượn cơ hội lần này để bọn họ phát tiết một trận đi!
Sở Mặc nhìn Cổ Băng Băng, cười cười, nói:
- Ta nghĩ, Cổ tiểu thư nhất định không muốn nghe tên của ta đâu.
- Hả?
Cổ Băng Băng hơi không hiểu nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Lẽ nào tiên sinh ở trong Thông đạo này có ác danh gì sao? Ta thấy tiên sinh không giống người như thế.
Cổ Băng Băng một câu tiên sinh mà không phải công tử, cũng không phải đạo hữu, muốn hạ thấp tư thế của mình. Theo nàng, một người có thể một chiêu chế trụ được nữ nhân Toa Lan cường thế như vậy tuyệt đối xứng đáng với tiếng xưng hô đó. Hơn nữa, trong lòng nàng còn có một suy nghĩ. Nếu như có thể, nàng muốn thu người này vào dưới trướng. Chỉ cần có hắn ở đây, cơ hội đấu với Toa Lan đạo tặc lại chắc thêm vài phần. Không, không phải vài phần. . . mà là rất nhiều.
- Đoán chừng chỉ có trong lòng Cổ Tiểu thư mới có ác danh như vậy.
Sở Mặc cười nói:
- Ta là Sở Mặc.
- Sở tiên sinh. . . hả? Ngài nói . . . ngài là ai?
Vẻ mặt Cổ Băng Băng ngạc nhiên nhìn Sở Mặc. Thoáng cái nàng đã nghĩ tới 48 người trên Phong Thần Bảng! Hai người ít đi đó, một bị giết chết, người giết lại chém thần cách của mình, bước vào cửa đá, đã tiến vào Hôi Địa. Nhưng người trước mắt này. . . nói hắn tên là Sở Mặc? Lẽ nào là Sở Mặc kia? Điều này sao có thể?
Cổ Băng Băng thoáng cái đã nhớ tới lúc người này xuất hiện dường như tướng quân ở bên trái và bên phải của nàng đều hơi kích động. Lúc đó nàng còn tưởng rằng là loại kích động khi thấy được viện binh, bây giờ nghĩ lại, cũng không phải!
Chẳng lẽ lúc Sở Mặc chém vỡ thần cách ở chiến trường viễn cổ, bước vào cửa đá cũng không vào Hôi Địa? Mà là cũng vào Thông đạo?
Đầu Cổ Băng Băng hơi rối loạn, thậm chí nàng không biết làm saomà nghĩ nữa.
Nàng là thật không nghĩ tới chuyện lại như thế này. Một người đã giúp nàng hai lần, rõ ràng là người có ân với nàng lại là người “phản bội” trên Phong Thần bảng!
- Tiên sinh thật hay nói đùa. . .
Cổ Băng Băng cảm giác tốc độ tim đập của mình nhanh thêm vài phần.
Sở Mặc lắc đầu:
- Cổ tiểu thư, ta không hay nói đùa. Trên thực tế, ta cũng hiểu sựphức tạp trong chuyện này. Chỉ có điều cũng phải nói, ta và Cổ tiểu thư chưa nói tới có ân oán gì, dù sao lúc đầu lúc Phong Thần Bảng mới ra, sinh linh trong chiến trường Viễn Cổ đều cho là chuyện cực lớn. Ta chém vỡ thần cách, cũng không phải là biết trước tin tức gì.
Cổ Băng Băng hít sâu một hơi để cho mình tỉnh táo lại, sau đó nói:
- Đúng vậy, chuyện này, đích thực là không trách được các người. Lại nói, là do Thông đạo bất nghĩa trước. Thế nhưng lúc đầu tiên sinh bước vào cửa đá không phải là nên đến Hôi Địa sao?