Thí Thiên Đao

Chương 1319: Chương 1319: Ngộ đạo.




Không nói tới Thủy Y Y thực sự không phải là một bình hoa, đó là một thiên kiêu thật sự đứng đầu đại nhân vật trẻ tuổi. Cho dù nàng thật sự chỉ là một bình hoa, nhưng nếu nhìn vào danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Thiên giới, ai lại không muốn mang về nhà?

Rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi của Thiên giới thậm chí còn nghĩ nữ thần trong suy nghĩ sẽ đi xa.

Cũng có không ít đại nhân vật trẻ tuổi ỷ vào thân phận của mình, mặc dù không phát biểu ý kiến gì đối với phát sinh trên bản tin, nhưng trong lòng cũng đã lặng yên hận Sở Mặc.

Một kẻ quê mùa từ hạ giới phi thăng lên, có tài đức gì… lại có thể hái đi đóa hoa đẹp nhất Thiên giới chúng ta? Hậu nhân Sở thị thì sao chứ? Đây không phải là thời xa xưa! Không phải mười vạn năm trước!

Nhất mạch Sở thị… cho dù từng huy hoàng thế nào nhưng hiện giờ cũng đã kết thúc từ lâu!

Hiện giờ Sở thị Thiên giới bất quá chỉ là người sa cơ thất thế dựa vào vinh quang ngày xưa để sinh sống mà thôi!

Có một Sở Thanh, nhưng ngoại trừ Sở Thanh ra, Sở thị nhất mạch còn có ai có thể lấy ra xuất thủ? Cho dù có Sở Thanh là đại nhân vật trẻ tuổi, nhưng phía trên đại nhân vật trẻ tuổi còn có rất nhiều Đế Chủ lâu đời!

Những người đó mới là chúa tể thật sự của toàn bộ Thiên giới bây giờ!

Cho nên sâu trong lòng rất nhiều người đều không thèm để ý tới Sở thị nhất mạch. Tuy rằng bọn họ thừa nhận Sở thị nhất mạch từng huy hoàng, nhưng lại hoàn toàn không thèm để ý tới Sở thị hiện giờ.

Những tin tức hỗn loạn này hoàn toàn không có ảnh hưởng tới Sở Mặc.

Hắn ngộ đạo ở đây, Sở Thanh cũng ngộ đạo ở đây.

Thời điểm sáng sớm ngày thứ tư, Sở Thanh mở hai mắt ra, nàng kết thúc ngộ đạo của mình, lúc này đã thu hoạch được vô cùng lớn!

Nàng thiếu một chút nữa liền trực tiếp giải khai lá chắn kia, tấn công vào cảnh giới Đế Chủ!

Cũng may giai đoạn sau cùng nàng tỉnh táo lại, biết mình không thể đột nhiên tiến vào cảnh giới Đế Chủ. Đại nhân vật trẻ tuổi có thể vượt qua Thiên Lộ đã là may mắn, bọn họ cũng là một thế hệ được người ta tôn rọng. Mà ngay cả rất nhiều tu sĩ già tuổi, cho dù là cảnh giới Đế Chủ đều sẽ không dễ dàng trêu chọc bọn hắn.

Bởi vì bọn họ mở ra niên đại đại nhân vật trẻ tuổi ở Thiên Lộ, có thể nói là một Đế Chủ thật sự!

Hơn nữa còn không phải là Đế Chủ cấp thấp bình thường!

Bởi vì bọn họ có thể một bước lên trời ở trên Thiên Lộ!

Từ cảnh giới Chân Tiên, một hơi vọt tới Đế Chủ ba bốn tầng, bốn năm tầng, thậm chí là rất cao!

Còn có điều biến thái hơn, nghe nói thời đại xa xưa đã từng có một đại nhân vật trẻ tuổi lấy được cảnh giới Đại La Kim Tiên đỉnh cao, sau khi tiến vào Thiên Lộ liền một hơi vọt tới Đế Chủ tầng thứ bảy.

Sau khi đi ra trực tiếp khiến thiên hạ khiếp sợ/

Tuy rằng mấy vạn năm gần đây không có đại nhân vật trẻ tuổi kinh diễm như vậy xuất hiện, nhưng vẫn có rất nhiều người sau khi đi ra từ Thiên Lộ đã trực tiếp tấn công tới Đế Chủ tầng bốn, thậm chí là tầng năm.

Sở Thanh nhìn thoáng qua Sở Mặc bên người, có chút kinh ngạc phát hiện hắn vẫn đang ở trong trạng thái ngộ đạo!

Trong lòng Sở Thanh khẽ kinh hãi, sau đó ánh mắt lộ ra vài phần phức tạp, lặng lẽ đứng lên đi ra ngoài.

Hồng Nguyệt đứng ở bên ngoài, cười tủm tỉm nhìn Sở Thanh:

- Thế nào?

Sở Thanh cúi người thi lễ với Hồng Nguyệt:

- Cảm ơn Hồng Nguyệt cô cô.

Hồng Nguyệt khoát tay cười nói:

- Không cần khách khí với cô cô. Cô cô hỏi ngươi như thế nào không phải là chỉ cái này, mà là đệ nhất thiên tài hàng đầu Sở thị nhất mạch đổi chủ, ngươi có cảm giác gì?

Sở Thanh thông minh sắc sảo, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Hồng Nguyệt, do dự một chút, vẫn thẳng thán nói:

- Có chút mất mát, nhưng lại vui vẻ nhiều hơn. Thật ra làm hậu nhân hàng đầu của Sở thị, có vinh quang, nhưng nhiều hơn… chính là trách nhiệm và gánh nặng. Ta thật vui vẻ, sau này có người giúp ta gánh trách nhiệm này, ta cũng không mệt mỏi nữa.

Hồng Nguyệt khẽ cười nói:

- Lời đó sai rồi, kỳ thật trọng trách Sở thị nhất mạch sau này sớm muộn gì cũng tới trên người của ngươi. Đệ đệ của ngươi… hắn còn có chuyện trọng yếu hơn.

Sở Thanh khẽ sửng sốt, lập tức gật gật đầu:

- Ta hiểu, Hồng Nguyệt cô cô yên tâm đi, là trách nhiệm của ta thì ta sẽ không trốn trách, dù sao ta cũng là hậu nhân chính tông của Sở thị!

- Vậy thì được!

Hồng Nguyệt ôn nhu cười với Sở Thanh.

Trên thực tế Hồng Nguyệt cũng đã nhiều năm không nói nhiều lời như vậy, mặc dù đang ở nơi này chỉ là một đạo pháp thân của nàng, nhưng lần sau cùng nhẹ nhàng giao lưu với người khác cũng đã là chuyện vô số năm trước rồi.

- Đi, cô cô dẫn ngươi đi gặp một người.

Hồng Nguyệt nhìn Sở Thanh.

Sở Thanh nhướng đuôi lông mày, có chút nghi hoặc.

Hồng Nguyệt nói:

- Là Tử Yên.

- Tử Yên Đế Chủ?

Sở Thanh có chút giật mình hỏi.

Hồng Nguyệt gật gật đầu.

- Oa, thật tốt quá, nàng vẫn luôn là tấm gương của ta!

Vẻ mặt Sở Thanh vui vẻ giống tiểu cô nương.

……….

Ngày thứ bảy, Hồng Nguyệt mang theo Tử Yên Đế Chủ và Sở Thanh tới nơi này thăm một lần, lại lặng yên rời đi.

Ngày thứ mười ba, Tử Yên Đế Chủ cáo từ rời đi, Sở Thanh cũng tạm thời rời đi để chuẩn bị.

Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành còn ở trong vườn Thiên Đạo, nhưng đã có chút nóng lòng, cũng không dám tới truy vấn, bởi vì bọn họ nghe Sở Thanh nói Sở Mặc đang ngộ đạo, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Hồng Nguyệt một thân một mình trở về, nhìn thoáng qua rồi rời đi.

Ngày thứ hai mươi bốn, Hồng Nguyệt đã ngồi ở trong này ba ngày.

Nàng thậm chí có chút bận tâm!

Tên tiểu tử này, một lần ngộ đạo… không ngờ có thể tốn nhiều ngày như vậy? Cho dù là cha hắn năm đó… dường như cũng không dài như vậy?

Đây là muốn nghịch thiên sao?

Tâm Hồng Nguyệt sớm đã yên tĩnh như nước giếng, lúc này cũng nhịn không được có chút thấp thỏm không yên.

Phải biết rằng ba ngày sau Thiên Lộ sẽ mở ra.

Thiên Lộ mở ra chỉ có ba ngày, sau ba ngày đó sẽ đóng cửa!

Lần mở ra tiếp sau chính là chuyện của ba ngàn năm sau.

Nói cách khác, trong sáu ngày này, nếu Sở Mặc không tỉnh lại, Hồng Nguyệt cũng chỉ có thể cưỡng ép đánh thức hắn, bỏ lỡ Thiên Lộ nhất định sẽ hối hận cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.