Thí Thiên Đao

Chương 2686: Chương 2686: Ngươi thật thông minh (1)




- Các ngươi cũng không phải là người đi?

Bên kia có kẻ cười lạnh nói.

- Muốn đánh nhau hay sao?

- Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ!

Bị áp lực quá nhiều năm, khiến cho những thần linh trong thần tộc này đều bị đè nén tới mức có chút không thở nổi. Hơn nữa, tình trạng tiền đồ mờ mịt không rõ ràng, khiến cho mỗi thần linh đều rất nóng nảy. Trên cơ bản bọn họ đều thuộc về loại châm lửa là có thể bùng cháy lên.

- Được rồi được rồi!

Một nhân vật lớn cấp bậc trưởng lão cảu ba đại Thần Tộc mở miệng. Hắn nhìn vào khu vực đám người đang cãi nhau này:

- Mọi người hiện tại đều chỉ có một mục tiêu! Muốn đánh nhau, đi xuống đánh với đám sinh linh ở hạ giới đi! Muốn cãi nhau, cũng đi mà tranh cãi với bọn họ đi!

Trong lòng những thần linh này cũng đều hiểu rất rõ. Cho nên tất cả đều ngậm miệng lại.

Sau đó, một đám đại lão cao tầng Thần tộc tập trung ở sát lỗ thủng này, nhìn xuống dưới. Tất cả bọn họ đều nhíu mày. Trong lòng tất cả đều đang suy đoán.

Đúng lúc này, phía dưới xa xôi vô tận, ở một phương của hạ giới truyền tới một giọng nói bình tĩnh:

- Thế nào? Bản thân dám gõ cửa tiến đến. Chúng ta mở cửa ra, các ngươi ngược lại không dám đi vào hay sao?

Giọng nói này, nghe vào trong tai của những Thần tộc bình thường đó, cũng không có gì. Nhưng ở một chi thú tộc và đám người cao tầng và chúa tể Thần tộc kia lại giống như một tiếng sấm sét rền vang.

Nhiếp Lang!

Giọng nói này lại chính là Nhiếp Lang, một trong tám đại chúa tể của thần giới trước kia!

Sắc mặt của Nhiếp Long một người chúa tể của Thú Tộc khác nhất thời trở nên thâm trầm. Đây là huynh đệ của hắn!

Nhiếp Long, Nhiếp Lang, hai người bọn họ thật ra là huynh đệ chân chính. Nhưng quy tắc của thú tộc có sự khác biệt rất lớn đối với Nhân tộc. Sau khi trưởng thành, từng người sẽ tách xa ra, nắm giữ lãnh địa và đàn tộc của từng người. Bình thường cũng sẽ không giống như Nhân tộc, chú ý tới tình huynh đệ cảm. Thậm chí rất lâu, còn có thể bởi vì ý kiến không hợp mà triển khai chém giết.

Nhưng huynh đệ dù sao cũng là huynh đệ, là một quan hệ huyết thống ruột thịt cùng một mẹ chân chính.

Trước đây, trước khi Nhiếp Lang rời đi, thật ra đã mơ hồ tiết lộ suy nghĩ với hắn. Nhưng lại bị Nhiếp Long trách mắng. Hắn cho rằng người huynh đệ này của mình dã điên rồi. Thân là người chúa tể, không những muốn đi vào hạ giới, hơn nữa còn muốn thần phục làm thủ hạ của Thiên Đế Nhân tộc ở hạ giới kia.

Đây quả thực là không thể nói lý!

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là Nhiếp Lang lại thật sự làm như vậy!

Con sói già này, hắn thật sự dám làm như vậy.

Điều này làm cho Nhiếp Long phẫn nộ rất lâu. Thậm chí Nhiếp Long còn thề, thời điểm gặp lại hắn, nhất định phải tự tay giết hắn, để duy trì tôn nghiêm cùng vinh quang của thú tộc.

Hắn không nghĩ tới, hai huynh đệ lại gặp mặt ở dưới tình huống như vậy.

Giọng nói của Nhiếp Lang lại từ phía dưới truyền đến:

- Đừng do dự nữa. Phía dưới không có cạm bẫy. Sở Thiên Đế biết các ngươi nhất định sẽ đánh đến. Cho dù tiêu hao nhiều tài nguyên hơn nữa, cũng muốn đi vào thế giới này. Khiến cho các ngươi lãng phí một chút tài nguyên tất nhiên là tốt. Nhưng như vậy cũng sẽ hình thành tổn thương thật lớn đối với tường giới này. Các ngươi có tiền, chúng ta lại có hơi nghèo. Bảy trăm vạn tinh thạch vừa lấy được cũng đều dùng cho xây dựng cơ sở.

Bên kia cao tầng ba đại Thần Tộc thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Bọn họ lộ ra vẻ mặt oán giận, trong lòng thầm nói, điều này thì có quan hệ gì với chúng ta? Tại sao phải nhắc tới chúng ta?

Nhiếp Long liếc mắt nhìn ba gia chủa của đại Thần Tộc bọn họ, khóe miệng thoáng lộ ra một cười lạnh, sau đó nói:

- Nhiếp Lang, ngươi có lá gan không nhỏ, lại có thể dám xuất hiện ở chỗ này. Lẽ nào ngươi lại không sợ chúng ta liên thủ trực tiếp trấn áp ngươi hay sao?

Đơn đả độc đấu, không người nào dám nói mình có thể giết được con sói già hung hãn này. Nhưng nếu như liên thủ lại, vậy thật sự không thể nói trước được.

- Được rồi. Ta có chuyện muốn nói với các ngươi. Bảy người các ngươi xuống đây trước đi. Số còn lại cũng có thể cùng qua. Phía bên chúng ta chuẩn bị cho các ngươi một mảnh đất tạm thời định cư. Muốn chiến đấu, vậy cứ đường đường chính chính mà chiến đấu. Nếu như sợ, vậy tất cả cút trở về thần giới, ở nơi đó mà chờ chết đi.

Giọng nói của Nhiếp Lang rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại khiến cho tất cả sinh linh Thần tộc bên này đều rất phẫn nộ.

Bọn họ đi tới chính là muốn hoàn toàn nghiền ép sinh linh ở dưới hạ giới. Bọn họ làm sao có thể khiếp sợ được?

Bảy người Đại Chúa Tể liếc mắt nhìn nhau, sau đó, đồng thời gật đầu.

Lại nói tiếp, phía dưới cho dù có là đầm rồng hang hổ bọn họ cũng không sợ. Cho dù Sở Thiên Đế có bố trí mai phục ở nơi đó, bọn họ cũng không có gì đáng sợ.

- Chúng ta tạm thời đi xuống đó xem thử một chút.

Đại trưởng lão Lam thị trầm giọng nói. Hắn nhìn mọi người một cái.

Rất nhiều người đều không muốn đối diện với ánh mắt của hắn.

Không có cách nào. Bản thân đại trưởng lão Lam thị muốn từ chức, muốn bỏ đi tất cả trách nhiệm ở trên người của mình, tiếp nhận bất kỳ xử phạt nào.

Nhưng hai người chúa tể phù văn tính mạng và Nhiếp Long người chúa tể của Thú Tộc lại không đếm xỉa đến đến sự phản đối kiên quyết của Lam đại trưởng lão. Tuy rằng trong lòng rất nhiều người của ba đại Thần Tộc bên kia vô cùng bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận loại kết quả này.

Dù sao loại thời điểm này là thời điểm đại chiến không nên xé rách mặt mũi.

Mấy người chúa tể khác cũng đều gật đầu biểu thị đồng ý. Tuy rằng chính bọn họ không sợ hạ giới bố trí mai phục gì đó ở bên dưới, nhưng vẫn lo lắng rất nhiều thần linh đi theo, sẽ bị mưu hại.

Đám bảy người chúa tể trực tiếp theo cái lỗ lớn này, nhảy xuống cái lỗ lớn giống như vực sâu vô cùng vô tận.

Tốc độ của bọn họ đều nhanh đến mức độ không thể tưởng tượng nổi. Toàn bộ tường giới hạ giới dày đến mức độ không thể tưởng tượng nổi, giống như một vũ trụ lớn!

Nhưng đối với bọn họ ở đây lại chỉ cần trong chốc lát, đã đi qua được tường giới, đi tới hạ giới.

Đây đều là lần đầu tiên bảy người chúa tể tới hạ giới. Cảm nhận không khí hạ giới, tất cả đều theo bản năng nhíu chân mày lại.

Phía xa, một bóng người gầy gò đang đứng. Trên mặt Nhiếp Lang hiện ra một nụ cười nhạt, giang rộng hai tay trống không:

- Thế nào? Thế giới này không tệ chứ?

Ngoại trừ Nhiếp Long ra, những người chúa tể khác đều khẽ hừ một tiếng.

Nhiếp Long lại lạnh lùng nhìn Nhiếp Lang:

- Ngươi đang đánh chủ ý quỷ gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.