Thí Thiên Đao

Chương 547: Chương 547: Nhím tuyết




Đối phương như cũng cảm thấy động tĩnh Sở Mặc, nhưng không hề động đậy. Y bất động, đương nhiên Sở Mặc cũng không động đậy.

Hai bên cứ đứng như vậy cả nửa ngày trời, Sở Mặc cảm thấy cảm giác nguy hiểm nhìn chằm chằm vào hắn, dần dần trở lên nhàn nhạt, từ từ biến mất.

Cuối cùng, không còn lại một chút gì.

Sở Mặc thở phào một cái, quay người, ngồi trên đất, lúc này, lưng Sở Mặc, mồ hôi ướt đẫm.

Với thực lực ngày hôm nay của hắn, nếu gặp tu sĩ Trúc Cơ, sẽ chẳngthể nào khiến hắn có áp lực như vậy.

Chứ đừng nói, nơi này, tất cả đều bị áp chế đến cảnh giới Tiên Thiên.

Nhưng trong đầu Sở Mặc, đột nhiên ngộ ra một điều, hình như. . . lúc nãy Giới Linh chỉ nói tinh linh từ bên ngoài vào sẽ bị áp chế đến Tiên Thiên, chứ không hề nói. . . sinh vật ở đây cũng bị áp chế như vậy!

- Mẹ nó!

Sau khi hiểu ra, Sở Mặc không tự khỏi chửi thề một câu, thực thểvừa rồi nhìn chằm chằm vào hắn, có lẽ không phải là sinh linh bên ngoài mà là sinh vật sinh sống ở đây.

Từ khí tức nguy hiểm vừa nãy phán đoán, ít nhất cũng phải là sinh linh Trúc Cơ hoàn mỹ, hoặc sinh linh Kim Đan Kỳ!

Nếu sinh linh thế này mà thả ra ngoài, những thiên tài Huyễn Thần hồ cũng chẳng đáng là gì, còn không chịu nổi một chưởng trấn áp.

Những sinh linh ở trong này. . . cũng là những thực thể vô địch.

Đừng nói những thiên tài trẻ tuổi kia, cho dù là đế vương tới đấy, gặp phải chúng, chắc cũng phải nuốt hận.

- Cũng may, đối phương không thực sự công kích.

Sở Mặc thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào hồ nước bên dưới, khẽ nhíu mày. Tuy không biết tại sao Thương Khung Thần Giám không phản ứng, nhưng dựa vào trực giác của mình, hồ nước này không có khả năng là nước ngũ hành.

Nếu nước ngũ hành thật sự dễ dàng bị tìm thấy như vậy, nhiều như thế thì nó không xứng với cái tên tinh hoa ngũ hành rồi.

Vừa mới bị nguy hiểm như vậy, Sở Mặc không dám manh động, lấyThí Thiên ra, cầm trong tay, đi về phía hồ nước, nghĩ trong lòng, dù thế nào cũng tới đây đã thấy hồ nước này, thì cũng phải xem một cái chứ.

Sở Mặc từng bướ từng bước đi về phía dưới cảm thấy không thấy bất cứ nguy hiểm nào, tĩnh lặng đến mức khiến người ta bất ngờ.

Đỉnh đầu không có thái dương, nhưng lại vô cùng sáng lạn, nhìn lên bầu trời trắng xanh khiến người ta có cảm giác vô cùng khoan khoái.

Nhưng Sở Mặc không dám chủ quan một chút nào, có kinh nhiệm vừa rồi, thêm nữa từng được Giới Linh cảnh báo, từ đầu chí cuối Sở Mặc luôn coi chừng từng chút một. Vù!

Bỗng nhiên

Xuất hiện một luồng sát khí lạnh như băng, nhưng tuyệt nhiên không hề có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ lao về hướng Sở Mặc.

Sau đó, trong không trung truyền đến những tiếng xé gió, chớp mắt, Sở Mặc cảm thấy huyệt Thái Dương đau đớn đây mới chỉ là sát khí!

Sở Mặc chân thi triển Ảo Ảnh Tật Phong Bộ, cả người như say rượu, thoáng chốc nằm sấp về phía trước. Rầm!

Khối đá cực lớn cách Sở Mặc vài chục trượng bỗng nhiên phát ra tiếng nổ, nát vụn.

Đá vụn như mưa, không ít viên bắn về phía Sở Mặc.

Va vào vách phòng ngự Sở Mặc, rơi xuống phát ra thành những âm thanh

Cộp cộp cppj! Sau đó lại thêm ba luồng sát khí nữa hướng về phái Sở Mặc.

Sở Mặc vận hành Ảo Ảnh Tật Phong Bộ, dù kinh hãi nhưng không may mắn tránh khỏi ba đòn công kích nguy hiểm này, trong lòng tràn lên lửa giận, nhìn về hướng vừa phóng ra sát khí, không nhịn nổi ngần người.

Một con nhím to bằng bàn tay người trưởng thành, đang ở hướng đó, cách Sở Mặc hai mươi ba mươi trượng, ánh mắt tàn nhẫn lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Sở Mặc.

Rầm rầm rầm! Ba khối đá bên kia lại nát vụn.

Nhưng Sở Mặc không quay đầu lại, vừa có chút khiếp sợ, vừa thấy dở khóc dở cười.

Nếu nói điều khác biệt của nó với các con nhím ở thế giới bên ngoài chính là toàn thân nó, là một màu trắng tuyết! Không giống với những con nhím thông thường, màu xám đen.

Không những con nhím này toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt của nó màu đỏ tươi như máu, tản ra những ánh hào quang yêu dị và lạnh như băng

- Ta đắc tội với ngươi sao?

Sở Mặc nhìn con nhím, không kìm nổi hỏi.

Con nhím trả lời hắn bằng một đòn tấn công tiếp theo.

Lần này, là năm chiếc lông nhím.

Vù vù vù.

Hơn nữa, năm chiếc lông nhím phân thành ba đường bay tới.

Sát đằng sau là năm chiếc lông nhím khác. Năm chiếc lông nhím lần này, bắn sát hai bên trái phải của Sở Mặc.

Trái ba phải hai!

- Súc sinh giảo hoạt khá lắm!

Sở Mặc hét lớn một tiếng, Thí Thiên trong tay đột nhiêm phát ra một loạt hào quang lóa mắt, Đoạt Hồn Nhất Đao không chỉ có năng lực đoạt hồn.

Tốc độ của nó cũng chỉ có một trong hai thiên hạ.

Mười cái lông nhím, tất cả bị Sở Mặc chém rơi, một sót một cái! Tuy nhiên, điều khiến Sở Mặc ngạc nhiên là, mười cái lông nhím, lại chẳng có một cái nào bị Thí Thiên chém đứt.

Ngược lại, năng lượng khổng lồ của từng chiếc lông nhím lại khiến cổ tay Sở Mặc run lên.

- Đây là cái quái vật gì thế này?

Sở Mặc chột dạ liếc nhìn Thí Thiên trong tay, vẫn may, lưỡi dao Thí Thiên không có gì thay đổi.

Mấy chiếc lông nhím tuyết trắng, bị chém rơi xuống đất, giống như có lực lượng vô hình, kéo chúng bay về phía con nhím kia

- Ném đi rồi lại còn muốn lấy về? Ngươi nằm mơ à?

Sở Mặc hét lớn, thi triển Thiên Trọng Thủ, nắm chặt mười chiếc lông nhím này trong lòng bàn tay, hơn nữa không hề có nửa điểm do dự, vứt vào trong không gian Thương Khung Thần Giám.

Thứ gì Thí Thiên chém không đứt, có dùng đầu gối để suy nghĩ, chắc chắn là bảo vật, có ngốc mới không giành lấy.

Gặp con người bỉ ổi muốn cướp 10 chiếc lông của mình, con nhím nhỏ bên kia rít lên phẫn nộ đến cực điểm.

Sau đó, tựa như phát điên, toàn thân run lên có mấy ngàn tuyết trắng như mũi tên bắn về phía mặt Sở Mặc.

Sở Mặc lúc này bị hoảng sợ, cổ tay hắn run lên, có cảm giác lực bất tòng tâm, hiện giờ mấy ngàn cây kim như che trời phủ đất, cho dù đánh chết hắn cũng không dám đón đỡ.

Lập tức không chút do dự, nhanh chân bỏ chạy!

Giờ Sở Mặc thi triển Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ so với trước càng thêm thuận buồm xuôi gió, tự nhiên như hô hấp, toàn thân hóa thành khói nhẹ. Tốc độ này, cho dù là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ cũng khó có thể thấy rõ. Khiến Sở Mặc cảm thấy sợ hãi là hắn có chạy thế nào thì mấy ngàn cây châm cũng không rời hắn nửa bước.

Giống như đám ong vò vẽ, trong hư không phát ra âm thanh kinh hãi lòng người.

Sở Mặc không kìm nổi chửi rủa, không phải đoạt ngươi mấy cây đâm sao? Sao lại đuổi theo ta bạt mạng như vậy? Mà đây không phải do ngươi động thủ trước sao?

Con nhím màu trắng giận dữ đã bắn ra một phần ba số gai trên thân thể, hiện giờ nhìn qua có chút trụi lủi, thế nhưng vẫn theo sát không rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.