Thí Thiên Đao

Chương 1504: Chương 1504: Phiêu Linh




Hiện giờ chuyện mà Tần Thương quan tâm nhất chính là rốt cuộc Sở Mặc đang ở đâu?

Thằng ranh đó dùng thuật Phong Thủy lừa gạt cảm quan của y, nếu là thời kỳ sung sức nhất thì trò mèo đó sao qua được mắt y. Lúc ấy, Tần Thương giống như một người vừa ngủ say bao nhiêu năm mới tỉnh lại vậy, dù có thực lực trấn áp tám phương trời, nhưng vì mới tỉnh giấc nên vẫn có chút mơ hồ. Tần Thương gần như đem phạm vi một tỉ dặm xung quanh xới tung từng tấc đất mà tìm, nhưng vẫn không thấy tung tích của Sở Mặc đâu. Y không tin thằng ranh kia có thể biến mất như không khí được.

Y vẫn luôn cho rằng, nhất định là Sở Mặc đang lánh trong một góc nào đó, yên lặng dưỡng thương.

Trận pháp La Thiên Phá Diệt thậm chí có thể tạo thành uy hiếp khổng lồ đối với y, huống chi là một tu sĩ nhỏ bé đang ở cảnh giới Sở Mặc.

- Ranh con, dù ngươi có là con chuột chui rúc vào hang, ta cũngnhất định sẽ đào ngươi ra.

Trong con ngươi của Tần Thương lóe lên vài tia sáng.

Y bắt đầu tính toán thật sự nghiêm túc, suy diễn xem với cảnh giới của Sở Mặc và đẳng cấp của lò Dược Vương thì hắn có thể được đưa tới nơi nào.

Sự lĩnh ngộ của Chí Tôn đối với trời và đất vượt xa Đế Chủ nhiều lần, hai bên thậm chí còn không nằm trong cùng một lằn ranh so sánh.

Theo suy diễn của Tần Thương, bắt đầu có từng móc xích trật tự hiện lên giữa không trung, chỉ có Tần Thương mới nhìn thấy những mócxích này.

Y không ngừng dùng ý niệm của bản thân va chạm với những móc xích trật tự đó, kiểm nghiệm từng mắt một.

Móc xích trật tự đâu chỉ có tỷ mắt? Đây là một công trình khổng lồ vô cùng phức tạp, mà chỉ có loại cảnh giới Chí Tôn như Tần Thương… mới làm được như vậy.

Lại bảy tám ngày trôi qua, rốt cuộc có một ngày, đôi mắt Tần Thương chợt bắn ra hai luồng sáng rọi, trên khuôn mặt gầy gò kia hiện ra một chút cười lạnh. Lông mi, râu tóc của Tần Thương đều bạc trắng, dáng người còm nhom làm cho người ta có cảm giác y rất yếu đuối, nhưng bên trong thân thể gầy nhỏ kia của y lại ẩn chứa uy năng lớn bất ngờ!

Y cuối cùng cũng tìm ra một tia manh mối, ngay sau đó, thân hình y lập tức hiện ra tại nơi cách chỗ cũ trăm triệu dặm xa.

Tần Thương nhìn dải núi hùng vĩ xanh ngắt trước mắt, ánh hào quang trong con ngươi càng thêm rõ ràng, xuyên thấu qua tia sáng đó, thậm chí còn có thể nhìn thấy y đang suy diễn sự sinh diệt tồn vong của thế giới này! Đây là một loại đạo!

Mỗi thời mỗi khắc y đều không ngừng tiến lên, có thể dùng cặp mắt để suy tính sự sinh diệt của một thế giới lớn, khả năng tính toán khủng khiếp như vậy tuyệt đối có thể làm cho người ta sợ hãi.

Cuối cùng Tần Thương cũng lần ra dấu vết của Sở Mặc!

- Thật không ngờ ngươi thật sự dám trốn ở đây.

Lúc này, cho dù là loại quái vật Chí Tôn như Tần Thương cũng không khỏi bội phục lá gan của Sở Mặc. Vì chẳng ngờ nơi đó cũng chỉ cách đất tổ Tần gia có chín mươi triệu dặm mà thôi!

Chút khoảng cách đó thật chẳng đáng kể với tu sĩ nào chỉ cần hơi hùng mạnh, với Tần Thương thì lại chỉ cần dùng thời gian một ý niệm trong đầu mà thôi. Lúc trước y cũng không phải chưa từng đoán liệu Sở Mặc có trốn ở đây hay không, nhưng sau y lại gạt phắt suy nghĩ này đi, vì y không tin Sở Mặc sẽ to gan như vậy.

Nơi này là một miền đất lành chân chính, tạo hóa thần kỳ, linh khí đậm đặc, quả thực là nơi tu luyện tuyệt hảo! Hơn nữa, đây cũng có thể coi là thuộc phạm vi lãnh địa của nhà họ Tần, Tần Thương cho rằng Sở Mặc có lớn mật thế nào đi chăng nữa cũng không dám lựa chọn một nơi thế này. Cho dù ngoài dự đoán cũng sẽ không là nơi này!

Kết quả, Sở Mặc thật sự trốn ở đây!

Cho nên dù là Tần Thương cũng phải than thở một chút: Quả là hậu sinh khả úy.

- Tuy nhiên, đúng là ngươi vẫn không thể thoát khỏi tay ta.

Trong con ngươi của Tần Thương hiện lên vẻ tàn nhẫn lạnh nhưbăng, y không do dự mà trực tiếp ra tay.

Vươn năm ngón gầy guộc, nhẹ nhàng ấn một cái về phía khóm núi kia!

Lập tức trong không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ, che khuất bầu trời, giống như một ngọn núi lớn, trực tiếp đè ép xuống!

Sở Mặc đang bế quan thì được Thương Khung Thần Giám cảnh báo làm cho bừng tỉnh, lông tơ toàn thân dựng đứng lên.

Loại nguy cơ tử vong này khắc trong lòng hắn vô cùng rõ nét. Hỏng rồi!

Sở Mặc khẽ rùng mình, biết lão già Tần Thương kia cuối cùng vẫn tìm được tới cửa.

Đối mặt một Chí Tôn, việc duy nhất hắn có thể làm là chạy!

Lúc trước vốn dĩ hắn muốn thừa dịp Tần Thương không chú ý tới nơi này thì trốn đi, nhưng Tần Thương thông minh hơn dự đoán của hắn nhiều lắm, thủ đoạn của Chí Tôn cũng khủng bố vô cùng, hắn căn bản là hết đường trốn! Tần Thương đã để lại thần thức của mình nhằm phong tỏa mọi vị trí mà y từng tìm kiếm, loại phong tỏa này hoàn toàn không có bất cứ góc chết nào. Chỉ cần hắn vừa ra ngoài, thì ắt sẽ kinh động đến Tần Thương.

Khoảng cách trăm triệu dặm với Chí Tôn mà nói thì có đáng gì?

Cho nên, trong khoảng thời gian này, Sở Mặc vẫn chưa từng có ý định chạy trốn. Hắn muốn sau khi khôi phục vết thương thì trực tiếp độ kiếp!

Hắn định lợi dụng khoảng thời gian chênh lệch này! Đợi đến khi Tần Thương phát hiện, thì thiên kiếp của hắn cũng đến hồi kết thúc rồi, lúc đó, nguyên thần thứ hai nhập vào phân thân hoàn hảo kia, thì phân thân đó sẽ trở thành thân thể một Chí Tôn!

Tuy rằng vẫn không là đối thủ của Tần Thương được, nhưng cũng không phải hoàn toàn chịu thua. Đến lúc đó cùng lắm thì bỏ qua bộ phân thân này là vẫn có cơ hội chạy trốn.

Nhưng giờ hắn lại bị Tần Thương phát hiện ra trước, đến chạy cũng không chạy được!

Bởi vì phạm vi ảnh hưởng Chí Tôn của Tần Thương đã phong tỏahết mảnh trời đất này!

Quả nhiên lên trời không được xuống đất chẳng xong.

Sở Mặc hạ quyết tâm, cắn răng một cái, vẻ mặt dứt khoát, một khi đã như vậy, nhắm mắt chờ chết không phải là tác phong của hắn.

- Ta bất chấp rồi!

Sở Mặc gầm nhẹ một tiếng.

Hắn định trực tiếp dẫn thiên kiếp ra, sau đó gọi phân thân cùng nhau độ kiếp, chiến đấu đồng thời! Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, tiếng rống đó không ngờ lại thuộc về Tần Thương!

- Phiêu Linh!

Trong nháy mắt khi Sở Mặc nghe thấy hai chữ này, thân mình hắn cũng không nhịn được run lên một chút, trong hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.

Sao có thể?

Vị Phiêu Linh có thể làm cho loại cao thủ cảnh giới Chí Tôn nhưTần Thương… gào lên hai chữ này vừa sợ vừa giận như vậy, trừ Phiêu Linh nữ đế ra thì Sở Mặc không nghĩ ra người thứ hai.

Chỉ là, sao thầy lại có thể xuất hiện ở nơi này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.