Nói xong gã nhìn Sở Mặc:
- Nói ra thì quả thực là như định mệnh đã định vậy. Trước khi lão tổtông đi đã từng nói một câu với ta, nói là nếu ta gặp được người chủ động kết bái thì cũng đừng từ chối. Sau thì không được tham lam, không được kiêu ngạo, ngông cuồng, không được làm ác mới có thể có một tương lai mà ngay cả ông ấy cũng từng hâm mộ.
Lưu Vân Phong nhìn về phía Tử Đạo.
Vẻ mặt của Tử Đạo thản nhiên:
- Nói thật, Lão tổ tông nói xong câu đó với ta đã qua hơn 110 năm. Tuy là ta vẫn luôn nhớ nhưng chưa từng kỹ càng tìm hiểu.
Khóe miệng Lưu Vân Phong giật giật, nói:
- Hình như. . . là do ta nhắc tới?
Sở Mặc gật đầu với Tử Đạo.
Lưu Vân Phong cười ha hả:
- Ở trong lời tiên tri kia, ta là thân phận gì?
Tử Đạo rất nghiêm túc nhìn Lưu Vân Phong một lúc lâu, sau khi nhìn mà Lưu Vân Phong cũng cảm thấy sợ hãi rồi mới nói:
- Thật ra là cậu nói à?
- Nói cái gì? Vẻ mặt Tử Đạo mờ mịt.
- Vậy sao huynh lại nhìn ta như vậy?
Lưu Vân Phong hỏi.
- Ta đang nhìn xem trên mặt cậu có mọc lên cây hoa hay không.
Tử Đạo nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Sở Mặc cười phá lên.
Lưu Vân Phong tức đến trợn mắt lên nhìn rồi cũng lập tức cười rộ lên:
- Được rồi được rồi, ta cam tâm tình nguyện làm lá cây( làm nền).
Ba huynh đệ mỉm cười một trận, Tử Đạo nghiêm mặt nói:
- Huynh đệ chúng ta đều phải làm hoa hồng, không được làm lá cây. Nhưng mấy thứ đó chung quy cũng chỉ là truyền thuyết, dù sao năm đó vị Lão tổ của ta cũng từng nói: Phong Thần bảng đến cuối cùng có xuất hiện ở vũ trụ này của chúng ta hay không, Thái Thượng cũng không suy tính ra. Cho nên huynh đệ chúng ta cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Cho dù bây giờ nó xuất hiện thì cũng chẳng có cọng lông gì liên quan đến chúng ta cả.
- Như thế bây giờ chúng ta không cần phải quan tâm vấn đề này. Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của chúng ta, tu luyện cho tốt là đủ rồi. Dù sao bây giờ ta đoán, cho dù là Hoàng tộc hay là cao thủ vô thượng, chắc chắn cũng đã muốn điên rồi. Đám huynh đệ của Hầu Đại Thánh lần nữa tụ lại, lúc này chắc chắn còn làm La Thiên vũ trụ long trời lở đất lần nữa.
Lưu Vân Phong nói.
- Sẽ, nhất định sẽ.
Những thứ khác không nói, những Yêu tộc Đại Thánh của Hầu Đại Thánh nhất định sẽ báo thù cho những huynh đệ năm đó đã chết đi của chúng.
Tử Đạo nói.
- Đã từng có Đại Thánh Yêu Tộc bị trảm sao?
Sở Mặc và Lưu Vân Phong đều khiếp sợ.
Tử Đạo gật đầu:
- Năm đó Yêu tộc có một đời trẻ tuổi, theo thứ tự là hầu Đại Thánh, Hồ Thiên Đại Thánh, Ngưu Ma Đại Thánh, Bằng Đại Thánh, Tuyết Giao Đại Thánh, Côn Đại Thánh, Miêu Đại Thánh. 7 Đại Thánh này từ sớm trước kia đã kết bái huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Nhưng dưới sự trấn áp của Vô thượng Yêu tộc, Côn Đại Thánh bị đánh chìm ở chính biển Thiên giới - quê cũ của nó, nghe nói tám, chín phần mười là đã ngã xuống rồi. Bởi vì sau khi nó chìm xuống thì cũng chưa thấy nó xuất hiện bao giờ. Rất nhiều cao thủ. . . suy diễn nhiều thiêncơ, nói Côn Đại Thánh đã ngã xuống. về phần Miêu Đại Thánh, nó có 9 mạng nhưng đã mạnh mẽ bị đánh chết. Cuối cùng đã ngã xuống ở Cửu U. Nói là đến cuối cùng nhiều nhất chỉ còn lại một tàn hồn nhưng vĩnh viễn cũng không còn khả năng phục hồi như cũ.
Tử Đạo nói xong lời nói này, Sở Mặc cùng Lưu Vân Phong đều cảm giác trong lòng vô cùng nặng nề.
Cao thủ cảnh giới Đại Thánh đều bị đánh cho thê thảm như thế. Hơn nữa, những cao thủ vô thượng đó thật không có ai là lương thiện cả. Bọn họ không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là sát chiêu, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
- Việc này cách chúng ta còn rất xa xôi. Cho nên chúng ta tạm thời cũng không cần lo lắng. Để các đại nhân vật đó đau đầu là được rồi. Bước tiếp theo của chúng ta là đi thăm dò cấm địa Hoàng Thạch một chút xem thế nào?
Sở Mặc cười đề nghị.
- Còn nữa hả?
Lưu Vân Phong lập tức bĩu môi, nhe răng nhếch miệng, dáng vẻ vô cùng buồn cười.
Tử Đạo cũng đen mặt nhìn Sở Mặc:
- Cậu xác định cậu biết cấm địa Hoàng Thạch là ở đâu à? Sở Mặc gật gật đầu, thành thật nói:
- Đúng vậy, huynh đã nói với ta mà.
- Ta không nói với cậu trong cấm địa Hoàng Thạch cho dù là một tảng đá cũng có thể vây cả ba chúng ta à?
Tử Đạo nhìn Sở Mặc, vẻ mặt ngươi có phải điên rồi hay không?
- Ta muốn đi mở mang kiến thức một chút, nói không chừng, trong viên đá đó cất giấu cơ duyên khó có thể tưởng được?
Sở Mặc cười nói.
- Đại Thánh cũng không tìm ra đáp án, huynh có thể sao? Lưu Vân Phong trợn trắng mắt.
Sở Mặc vừa muốn nói đã thấy Lưu Vân Phong bỗng nhiên lấy truyền âm thạch ra. Sau khi mở ra thì bên trong truyền âm thạch vậy mà không truyền ra thần niệm mà truyền ra một giọng nói lo lắng.
- Sư huynh, không xong, mau trở lại sư môn. Sư tỷ Lâm Thanh Tú đã xảy ra chuyện!
Sắc mặt của Lưu Vân Phong liền thay đổi. Sắc mặt của Sở Mặc và Tử Đạo cũng thay đổi theo. Lâm Thanh Tú là ai?
Là người yêu như búp bê của Lưu Vân Phong!
Hôm nay đã là đệ muội của Tử Đạo, nhị tẩu của Sở Mặc!
Tay cầm truyền âm thạch của Lưu Vân Phong cũng không nhịn được mà hơi run, nhưng gã vẫn trầm giọng hỏi:
- Sao lại thế?
- Một hai câu không nói rõ được, huynh nhanh chóng đến cửa vào Thiên Cương, ta nói trực tiếp với huynh. Bên kia nói xong, truyền âm thạch tắt luôn.
Lưu Vân Phong bỏ truyền âm thạch xuống, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh như băng, sát khí vô tận lan tràn, lạnh giọng nói:
- Xem ra, lần trước giáo huấn, bọn họ vẫn không nhớ rõ!
- Lão nhị, cậu đừng vội, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chuyện lúc trước không phải đã giải quyết rồi sao?
Tử Đạo nhìn Lưu Vân Phong.
Sở Mặc lại hỏi:
- Nhị ca, mới rồi người dùng truyền âm thạch liên hệ với huynh rấtthân với huynh à?
Lúc này Tử Đạo cũng đã bình tĩnh lại, hơi nhíu mày nói:
- Đúng vậy, người này tổng cộng nói hai cậu, câu đầu tiên nghe có vẻ rất quen thuộc với cậu. Nhưng câu sau lại dường như hơi. . . ừm, hơi không đúng lắm.
Sở Mặc nói:
- Đúng vậy, dường như là hắn đã vào Sân Thí Luyện rồi. Huynh đi đến chỗ của hắn ít nhất cũng phải cần một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này, chẳng lẽ không đủ nói rõ ràng xảy ra chuyện gì sao? Hơn nữa, vì sao hắn phải vội vàng tắt truyền âm thạch như vậy? Tacảm thấy về mặt này. . . liệu có xảy ra vấn đề gì hay không?