- Lúc nãy ta còn có chút hứng thú, nhưng mà hiện tại…
Sở Mặc đứng lên nhún nhún vai nói:
- Hết rồi. Nói xong lập tức khoát tay đánh ra một đạo hào quang, xuất hiện ở ngay mi tâm của nam tử, trực tiếp oanh bạo vào trong tinh thần của y.
Tên tu sĩ của Gia Cát gia lập tức hồn bay phách lạc! Hoàn toàn biết mất khỏi nơi này.
Sở Mặc không có chút cảm xúc nào, cúi người nắm lấy mắt cá chân của nam tử ném mạnh ra bên ngoài.
Thân thể của nam tử giống như mũi tên rời khỏi cung… lập tức bay vèo ra ngoài, bay về phía chân trời nơi bọn tu sĩ của Gia Cát gia đang đứng. Sau đó Sở Mặc liền đứng tại nơi đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn.
Thi thể nam tử đã vượt ra khỏi vùng loạn lưu hư ảo, thỉnh thoảng bị đánh trúng một cái nhưng mà tốc độ vẫn không giảm.
Ở ngoài trăm vạn dặm, bọn tu sĩ của Gia Cát gia đang lo lắng và chờ đợi. Bất chợt một bóng dáng từ trong hư không hỗn loạn vô cùng bay đến nơi của bọn họ với tốc độ cực kỳ nhanh.
- Cẩn thận!
- Cẩn thận!
- Có người đi ra kìa!
Một đám tu sĩ của Gia Cát gia ngay lập tức la hoảng lên. Tuy nhiên khi thân ảnh kia ngày một đến gần thì bọn họ liếc mắt lập tức nhận ra quần áo người nọ mặc… chính là trang phục của Gia Cát gia!
- Hắn là người của chúng ta!
Có người hô to.
Tuy nhiên càng có nhiều người sắc mặt âm trầm giống như thời điểm trước khi bão tố đến. Bởi vì bọn họ đã nhìn được người kia đã bị giết! Hơn nữa trước khi chết đã bị tra tấn một cách khủng bố! Có người ra tay, lập tức bắt được cái xác đó, chỉ nhìn thoáng qua đã không kìm được mà hít một hơi khí lạnh. Tức giận mắng liên tục:
- Sở Mặc ngươi quả thật là một ma đầu!
- Sở Mặc, ngươi chính là ác ma !
- Sở Mặc ngươi không phải là người!
Một đám tu sĩ của Gia Cát gia điên cuồng mà rống giận, tất cả bọn họ đều bị tức giận sắp hộc máu.
Xác chết của nam tử nhìn qua vô cùng thê thảm. Miệng vết thươngvùng đan điền nhìn qua đã thấy ghê người. Nhất là ánh mắt của y vẫn mở ra như cũ, trong ánh mắt ấy vẫn còn lưu lại chín phần sợ hãi và một phần cầu xin….
- Sở Mặc Gia Cát gia của chúng ta với ngươi không đội trời chung!
Vị trung niên văn sĩ ngửa mặt lên trời rống giận chính là gia chủ Gia Cát gia ở Tiên giới.
Ở ngoài trăm vạn dặm liền truyền đến một giọng nói trào phúng:
- Hả? Hiện tại mới không đội trời chung với ta sao? Ta còn tưởng rằng trước khi các ngươi lên đường đã không đội trời chung với ta rồi chứ.
Trung niên văn sĩ tên là Gia Cát Trường Phong. Nếu tính theo vai vế thì cùng một thế hệ với gia chủ của Gia Cát gia ở Thiên giới Gia Cát Trường Xuân. Nhưng mà bởi vì chi thứ nên thân phận địa vị có sự khác biệt một trời một vực. Tuy nhiên dầu gì cũng là một nhất gia chi chủ Gia Cát gia ở Tiên giới, cho dù trước kia không có bộc lộ mối quan hệ với Gia Cát gia ở Thiên giới thì ở Tiên giới cũng là một đại nhân vật vôcùng nổi tiếng.
Nhưng vào lúc này lại bị chọc tức giận đến cả người phát run. Không kìm được mà trầm giọng nói:
- Mọi người xông lên, lấy bảo vật ra!
- Gia chủ…
Một gã trưởng lão của Gia Cát gia ở bên cạnh có chút do dự.
Gia Cát Trường Phong quát:
- Tiến lên! Vừa nói y vừa tự mình làm gương bay thẳng đến vùng đất hỗn loạn hư ảo. Đồng thời lấy ra một pháp bảo hộ thân tự bảo vệ mình.
Khoảng cách mấy trăm vạn dặm đối với những đại tu sĩ mà nói chẳng qua chỉ trong giây lát mà thôi.
Đám tu sĩ Gia Cát gia ở phía sau cũng chỉ có thể theo sau, xông vào bên trong. Tất cả đều lấy ra pháp bảo để bảo vệ bản thân.
Nhưng trong quá trình này vẫn có vài kẻ bị xui xẻo. Bị hư không loạn lưu đánh trúng sau đó kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống. Tuy nhiên cũng có nhiều người có thể thành công tránh thoát được những lần tập kích của hư không loạn lưu. Sau đó bay đến nơi Sở Mặc đang đứng, bọn họ đã có thể thấy được bóng dáng gầy gò đang đứng ở dưới vùng đất nứt nẻ như mạng nhện kia.
- Lấy bảo vật ra!
Gia Cát Trường Phong tức giận quát to một tiếng.
- Vâng!
Mọi người lập tức lên tiếng.
Một trưởng lão trong đã lấy ra một con dấu. Con dấu này không lớnlắm, chỉ to khoảng ngón tay cái của người trưởng thành. Nhìn qua giống như được tạo thành từ đồng thau, mang theo phong cách cổ xưa. Mặt trên có rất nhiều dấu vết năm tháng lưu lại.
Sau đó lại có mười mấy tu sĩ cường đại của Gia Cát gia tập họp lại, cùng nhau tấn công, đem lực lượng đánh về phía con dấu.
- Phong Tuyệt Thiên Địa!
Gia Cát Trường Phong hét lớn một tiếng.
Ầm ầm! Từ trên bầu trời cao bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm sét giữa trời quang.
Tiếng sét chấn động cả bầu trời, truyền xa trong nghìn vạn dặm.
Tiếp theo con dấu trong nháy mắt đã bay lên trời, bay về khu vực đã bị tàn phá bởi hư không. Bộc phát ra một hơi thở vô cùng hùng mạnh không gì có thể sánh bằng, trong nháy mắt chấn động cả vùng đất trời.
Tất cả những hư không loạn lưu trong nháy mắt như bị đóng băng, tất cả đều dừng lại. Trong trời đất thời gian như hoàn toàn dừng lại.
Đây chính là báu vật của Gia Cát gia ở Thiên giới!
Tên là tiểu Trấn Thiên Ấn!
Tựa như tên của nó chính là dùng để trấn thiên!
Một con dấu như vậy có thể trấn áp được thiên địa trong phạm vi mấy nghìn vạn dạm. Làm cho nơi này hoàn toàn cắt đứt tất cả linh khí, ở trong vùng đất này tất cả tu sĩ đều sẽ trở thành người bình thường, không thể thi triển bất cứ pháp thuật thần thông gì nữa! Bao gồm cả bọn họ!
Tiểu Trấn Thiên Ấn này có thể phong ấn một vùng thiên địa trong vòng một tháng!
Hơn nữa một khi đã phát động thì không có biện pháp nghịch chuyển.
Nói cách khác từ bây giờ, bầu trời và mặt đất trong phạm vi mấy nghìn vạn dặm xung quanh đây đã hoàn toàn bị phong ấn!
Hành động như thế quả thực vô cùng điên cuồng. Chẳng những đưakẻ thù vào chổ chết cũng đồng nghĩa với việc đặt bản thân vào tuyệt cảnh.
- Lần này nếu không thể giết đc hắn như thế đừng nói là Gia Cát gia chúng ta ở Tiên giới, trong tương lai cho dù là Gia Cát gia ở Thiên giới… nhất định cũng sẽ bị hắn phá hủy! Cho nên dù cho lúc này chúng ta có liều chết… cũng phải diệt trừ hắn cho bằng được!
Gia Cát Trường Phong vẻ mặt tàn nhẫn cắn răng nói. Lúc này những người ở đây đều hạ xuống từ bầu trời.
Lúc này người có khoảng cách gần với Sở Mặc nhất không đến bamươi dặm!
Với khoảng cách này đối với tu sĩ mà nói căn bản cũng chẳng là gì. Nhưng mà với những người bình thường thì cũng không tính là gần.
- Bao vây xung quanh!
Gia Cát Trường Phong rút thanh trường kiếm trên người, kiếm khí bắn ra bốn phía vô cùng sắc bén.