Thí Thiên Đao

Chương 1062: Chương 1062: Quyết chiến không lùi




Ở một điểm thần bí trong thiên tầng ở Huyễn Thần giới.

Tư Đồ Đồ ra khỏi chỗ tu luyện, tựa vào người Hoàng kim thỏ, cau mày nhìn tin tức trên bản tin, lẩm bẩm:

- Người kia lại gây chuyện rồi à? Hoàng kim thỏ ghé lại, nhìn thoáng qua, bĩu môi:

- Chẳng có việc gì đâu, không cần lo lắng cho hắn.

- Hừ, ta còn ước hắn chết đi ý chứ.

Tư Đồ Đồ liếc mắt, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Thực tế, ở đây đã lâu, được cô gái kia dạy dỗ, thực lực của Tư Đồ Đồ đã tăng rất nhiều. Hơn nữa, vì tò mò với Sở Mặc, nàng cũng xem rất nhiều tin của hắn. Sau khi xem tin, nàng cũng hiểu nguyên nhân thiếu nữ thần bí kia dốc lòng dạy dỗ nàng. Thiếu nữ đó muốn bồi dưỡng nhân tài cho Sở Mặc. Điều này khiến Tư Đồ Đồ hơi khó chịu, đồng thời, càng thêm tò mò về thân thế của Sở Mặc. Vì sao tất cả các sinh linh cao nhất trong Huyễn Thần giới lại tốt với Sở Mặc như vậy? Nhưng chẳng có ai cho nàng câu trả lời.

Phải sau một thời gian dài, Tư Đồ Đồ mới chấp nhận số mệnh. Vì cơ bản, nàng nhận được rất nhiều thứ ở đây. Đều là thứ người khác nằm mơ cũng chưa chắc thấy được.

Mà hết thảy, đều vì Sở Mặc mới có. Mặc kệ Tư Đồ Đồ có nguyện ý hay không, nàng cũng đã thiếu nợ Sở Mặc. Nhìn mấy tu sĩ phi thăng từ Linh giới đến Tiên giới uy hiếp đe dọa Sở Mặc, Tư Đồ Đồ cười lạnh:

- Một đám căn cơ còn chẳng có cũng dám lên tiếng linh tinh. Tốt lắm, coi như để ta luyện tập.

Hoàng kim thỏ nhìn Tư Đồ Đồ:

- Tiểu thư nói, không cho ngươi quản chuyện linh tinh, chỉ cần dốc sức tu luyện, sớm ngày lên Nữ Đế…

- Ta…

Tư Đồ Đồ bất đắc dĩ nói:

- Con thỏ chết tiệt này, Đó là Đế Chủ chứ có phải vừa đâu. Hiệntại ta chỉ là một tu sĩ Đại Thừa Kỳ thôi. Liệu có phải tiểu thư kỳ vọng vào ta hơi cao quá hay không?

Đúng lúc này, một thanh âm u lãnh nhưng khá êm tai vang lên:

- Cao cái gì mà cao. Đừng tưởng lười biếng, mau mau đi tu luyện đi.

- …

Tư Đồ Đồ câm nín, cúi đầu đi vào nơi bế quan.

Thiếu nữ chậm rãi hiện ra trong hư không, nhìn Hoàng kim thỏ đang chột dạ, nói:

- Còn ngươi nữa đó.

Vèo một cái, Hoàng kim thỏ biến mất.

Thiếu nữ cười tinh nghịch:

- Xem ra cũng không tệ lắm, đã biết suy nghĩ cho tiểu tử kia rồi ư?

Nói xong, thiếu nữ lại hơi nhíu mày, lẩm bẩm:

- Có vẻ bí mặt trên người thằng nhóc này sớm muộn cũng bị người khác nói ra. Thiên tài yêu nghiệt như vậy khi còn chưa lớn lên, bất cứ đi đâu làm gì cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ có điều, tiểu thư à, phải chăng người đã lường trước kết quả hôm nay rồi? Rốt cuộc người chuẩn bị chocông tử những gì vậy? Chúng ta chỉ giúp hắn ở Huyễn Thần giới, lại không thể ở bên ngoài bảo hộ hắn. Đây là ý muốn của ngài sao?

Không ai trả lời, thiếu nữ chỉ có thể thở dài, thân hình lại từ từ biến mất.

Cùng lúc đó, có rất nhiều thế lực chú ý đến chuyện của Sở Mặc: Linh Đan đường, Thượng Quan gia, Gia Cát gia, Đổng gia, Tần gia…

Ở một chỗ hoang vắng trên Tiên giới

Một nam thanh niên mặc áo choàng đen đứng cạnh một cô gái tuyệtsắc. Cô gái đưa bản tin trong tay cho người thanh niên nói:

- Tin tức của đồ đệ ngươi này.

Nam tử nhíu mày, nhìn thoáng qua bản tin, sau đó con ngươi nổi lên sát khí:

- Muốn giết hắn, đúng là tự tìm chết.

Linh giới

Trên Độc Cô Sơn

Sở Mặc nhìn trùng trùng điệp điệp tu sĩ ở phía xe, mặt hắn hiện lênsự ác liệt. Xem ra không tránh được một trận khổ chiến rồi.

Có vẻ tam đại thế lực Cửu Nguyệt phái, Chung gia và Hồ gia đã ra quyết định hung ác, quyết định diệt cỏ diệt tận gốc đây.

Sở Mặc cũng đoán trước được việc này, nhưng khi thời khắc đến, vẫn không nhịn được tê da đầu.

Người của đối phương quá nhiều. Dù hắn có hình tượng vô địch nhưng hắn cũng không phải là thần.

Lực lượng Ngũ hành đạo cơ cũng có lúc cần hồi phục mà tổ cảnhthân thể cũng có thể bị thương.

Huyết mạch màu tím hay Chí Tôn thuật không đồng nghĩa với việc có lực lượng vô hạn. Nhưng Sở Mặc không muốn lùi bước.

Từ lúc bắt đầu hành trình báo thù, hắn đã biết, nếu không thể đánh cho mấy thế lực lớn ở Linh giới này phải phục thì chờ đợi hắn chính là mạt sát.

Hắn và Cẩm Tú thành cùng các hảo hữu của hắn sẽ không thể sống yên ổn ở Linh giới. Có khi, đến tính mạng cũng không được đảm bảo. Lúc này, hai bên đang đấu khí thế.

Người cười cuối cùng hay giữ vững khí thế đến phút cuối mới là người mạnh nhất.

Nên hắn quyết không thể lui, nhất định phải chiến đấu.

Hơn nữa, trận chiến này cũng liên quan đến đạo tâm của Sở Mặc.

Người ngoài nhìn vào thấy hắn có bảo vật, có thần đao, có Chí Tôn thuật, có vận khí cực tốt.

Chỉ có hắn tự biết, thứ giúp hắn vững bước trên đường đời là niềm tin vô địch. Niềm tin này chính là cội nguồn sức mạnh của hắn.

Hắn không thể mất đi niềm tin, dù chết cũng phải giữ vững sự kiêu ngạo. Nếu không, khi cảnh giới của hắn tăng lên, càng có nhiều người chú ý tới hắn. Mà càng lên cao, sẽ càng khó bước đi. Nếu mất đi niềm tin vô địch, sao hắn có thể đối mặt với khó khăn phía trước.

Chỉ có điều Sở Mặc không ngờ, khi hắn giữ vững niềm tin, quyết tâm dốc toàn lực đánh một trận, thì trận chiến lại có sự biến đổi khôn lường.

Mấy ngày nay, Sở Mặc yên lặng theo dõi bản tin. Hắn không thể che miệng mọi người, kêu bọn họ không được bịa đặt. Đứng trước tình hình này, hắn chỉ có thể làm bản thân mình trở nên mạnh hơn. Mạnh đến mức có thể giết được hết đám người muốn đánh nhau với hắn.

Đối mặt với mấy tin vịt kia, Sở Mặc dùng truyền âm thạch liên hệ Tần Thi, nói nàng và Đổng Ngữ không cần phải đáp trả câu nào.

Sở Mặc không muốn chuyện này liên lụy đến các nàng.

Nhưng hắn không nghĩ thiếu nữ thiên tài của Bình gia lại đứng về phía hắn, giúp hắn nói chuyện.

- Nếu đây là sự lựa chọn cuối cùng của ngươi, ta sẽ đưa cho ngươimột cơ duyên, Bình Bình à…

Sở Mặc nói xong, cất kỹ bản tin, thản nhiên nhìn đám tu sĩ đang bay như chim trên bầu trời.

Trong mắt hắn tràn đầy chiến ý.

Một lượng lớn hơi thở hùng mạnh cuồn cuộn tiến đến. Các tu sĩ ở phía chân trời xa kia đang tỏa ra áp lực.

Sở Mặc cô độc đứng trên đỉnh Cô Sơn đã bị tàn phá, nhìn đại quân tu sĩ bằng ánh mắt lạnh lùng. Một người đối chiến với vạn người. Cảnh tượng này chưa bao giờ xuất hiện ở Linh giới.

Trong đầu Sở Mặc đột nhiên hiện lên một ý niệm: không biết năm đó ở Tiên giới, có phải sư phụ cũng từng đối mặt với trường hợp như thế này không? Thầy trò chúng ta thật giống nhau quá đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.