- Ha ha, cháu thật trẻ con. Chắc hắn có chuyện quan trọng cần làm. Nếu hiện tại muốn cháu bỏ hết tất cả, rời khỏi thảo nguyên này, cháu làm được sao?
- Được chứ. Cháu đâu có cần vị trí nữ vương này.
- Vậy Liệt Ca làm sao bây giờ? Hàng tỉ con dân trên thảo nguyên ai lo? Cháu có thể trơ mắt nhìn Vương đình suy thoái, nhìn thảo nguyên lâm vào cảnh chiến loạn, nước sôi lửa bỏng, sinh linh lầm than hay sao?
- Cháu…
- Được rồi, cháu hãy nghe cô… khi nào nhất thống thảo nguyên, khi nào cháu trở thành chúa tể của thảo nguyên này, nắm trong tay một thế lực cường đại mà cháu không tưởng tượng được. Khi đó, cháu có thể làm nhiều chuyện cháu muốn, bao gồm việc đi tìm vị Lâm công tử kia.
- Có thể như vậy sao?
- Cháu nghe cô, nhất định được mà.
Sở Mặc không có cơ hội biết đến đoạn đối thoại giữa hai thế hệ công chúa của Vương đình hay hai cô cháu này.
Hôm nay, hắn đã cách bộ tộc Hạo Nguyệt cả ngàn dặm.
Sở Mặc không mang theo Cao Anh Tuấn. Hai người hẹn nhau sau nửa năm, Cao Anh Tuấn sẽ đến Viêm Hoàng Thành tìm Sở Mặc.
Sở Mặc không muốn bại lộ thân phận, cũng muốn giúp cô cháu Na Y thêm một lần.
Có dũng sĩ đao thương bất nhập ở đây, Na Y thu phục thảo nguyênsẽ thuận lợi hơn.
Lần thứ hai ra đi, tâm tình Sở Mặc có sự thay đổi lớn.
Hơn nửa năm trước, một mình hắn mang theo nỗi oan khuất vô hạn đi khỏi Viêm Hoàng Thành, rời xa Đại Hạ, đến cánh đồng tuyết hoang tàn vắng vẻ kia, một lòng một dạ muốn trở thành đệ tử của Trường Sinh Thiên.
Trời xui đất khiến thế nào lại đưa hắn gặp sư phụ Ma Quân. Lúc gặp Ma Quân, hắn hoàn toàn không nghĩ cuộc đời mình sẽ rẽ sang hướng khác. Sở Mặc cũng biết, nếu lúc trước sư phụ không che dấu tư chất và linh tính của hắn, tám chín phần mười hắn có thể thành công gia nhập Trường Sinh Thiên.
Tuy nhiên, nhìn đến nhân phẩm của thất trưởng lão Triệu Hồng Chí, hắn có gia nhập cũng chưa chăc có kết cục tốt.
Thậm chí trong lúc tu luyện nào đó bất ngờ chết đi.
Cho dù là thiên tài…cũng không lường hết tất cả được.
Loại chuyện này môn phái nào chẳng có, có thể nhìn nhưng khôngthể trách.
Làm ra mấy chuyện ngẫu nhiên, khiến thiên tài chết non, bóp chẹt khi còn là trứng nước,…
Nên hiện tại, Sở Mặc thấy mình thật may mắn, có thể gặp được sư phụ, không phải làm một gã đệ tử của Trường Sinh Thiên.
Thu hoạch của hắn ở thảo nguyên này cũng khá lớn. Hắn thành công đả kích sự sắp xếp nhiều năm của Đại Tề ở vùng đất này.
Trước khi đi, Sở Mặc lén giao danh sách cọc ngầm của Đại Tề ởthảo nguyên cho Bàng Trung Nguyên.
Tin rằng với thủ đoạn của Bàng Trung Nguyên, chẳng bao lâu có thể thu thập hết những kẻ đó.
Hắn cũng vận dụng thành công những binh thư đã được học từ lúc nhỏ. Tương lai lại có thêm sự hậu thuẫn của Vương đình ở thảo nguyên.
Phần nhân tình này, rất quý báu.
Sở Mặc tin, nếu một ngày nào đó hắn mở miệng, dù là Na Y hay Bàng Trung Nguyên cũng sẽ không từ chối. Dù từ nhỏ lớn lên trong gia đình tướng quân cho đến giờ Sở Mặc cũng không dám nghĩ tới mình có thể trở thành bạn tốt với nữ vương tương lai của thảo nguyên.
- Ta có thể coi là đã có chút thành tựu không nhỉ. Không biết ông nội biết việc này có thể thấy tự hào vì ta không?
Sở Mặc nghĩ trong lòng.
Thiên Thương mang, thảm cỏ xanh mướt bất tận.
Trên đường trở về nhà, tâm trạng Sở Mặc có chút bất định. Nửa năm này, hắn đã trải qua nhiều chuyện có khi cả đời người cũng chưa chắc gặp được.
- Không biết có cơ hội gặp lại Kỳ Tiêu Vũ không…
Nghĩ đến thiếu nữ váy lam xinh đẹp đó, Sở Mặc phiền muộn.
Từ sau lần gặp được Thí Thiên, hắn không thấy nàng xuất hiện.
Bóng đêm như nghe được nỗi lòng của hắn, từ phía xa, một bóng hình màu lam xinh đẹp đang bay đến chỗ hắn.
- Tiểu Vũ?
Sở Mặc không dám tin vào mắt của mình. Nhìn thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, có chút nghẹn họng nói:
- Sao ngươi tìm được ta?
- Đương nhiên, bản cô nương là ai kia chứ.
Kỳ Tiêu Vũ cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc, nhìn khuôn mặt có một không hai này, giọng nói nghe như làm nũng:
- Đi chơi với ta đi!
- Ấy…
Sở Mặc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt không biết nói gì.
- Việc của ngươi… đã làm xong rồi à?
- Vẫn chưa…
Kỳ Tiêu Vũ thản nhiên nói:
- Hiện tại ta chỉ muốn đi cùng ngươi có được không?
- Nhưng… ta còn phải về nhà.
Sở Mặc băn khoăn, thực tế, đi cùng Kỳ Tiêu Vũ cũng khá vui.
- Chẳng liên quan. Chúng ta cùng đường đấy.
Kỳ Tiêu Vũ cười thật tự nhiên.
- Nhưng đi kiểu gì, thì theo ý ta nhé.
- …Sở Mặc xụ mặt.
- Vậy chuyện của ngươi làm thế nào.
- Để sau đi.
Kỳ Tiêu Vũ có vẻ không muốn nhắc lại chuyện này.
Sở Mặc nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Được rồi, đúng lúc ta cũng đang buồn vì đi một mình.
Từ đó, hai người trở thành bạn đồng hành trên suốt chặng đường này. Thảo nguyên không có nguyên thú cao cấp nào, thậm chí nguyên thú bình thường cũng rất ít. Cho nên, đoạn hành trình của hai người vô cùng thoải mái.
Kỳ Tiêu Vũ không nói về nhiệm vụ của nàng. Tuy nói là bắt Sở Mặc đi cùng nàng, thực tế, lại là nàng đi theo Sở Mặc về nhà.
Khi Sở Mặc tu luyện gặp vấn đề, Kỳ Tiêu Vũ sẽ cẩn thận, kiên nhẫn giải thích cho hắn.
Kiến thức của nàng uyên bác đến nỗi Sở Mặc không thể nói được gì. Dường như không vấn đề gì có thể làm khó nàng. Hai người cùng ở cạnh sông ngắm mặt trời lặn; cùng tản bộ trong gió đêm; cùng ở lúc trời không tỏ ngắm đám mây bay… cũng từng đuổi theo bóng diều phía xa đến mấy trăm dặm.
Một đường vui chơi, hai người như quên hết tất cả việc bên ngoài của mình.
- Thấy vui không?
Một buổi chiều, Sở Mặc kéo tay Kỳ Tiêu Vũ hỏi. Hai người đang đứng ở một ngọn núi nhỏ, nhìn về nơi xa, có thể thấy các dãy núi xanh ngắn nối tiếp nhau. Qua hết đám núi này là đến biên giới Đại Hạ.
- Vui chứ.
Kỳ Tiêu Vũ vui vẻ, dựa vào Sở Mặc nói:
- Đi cùng ngươi, ta sẽ vui vẻ. Có phải đi hết dãy núi này là đến biên giới Đại Hạ phải không?
- Sao ngươi biết thế? Ngươi đã tới nơi này rồi sao?
Sở Mặc kinh ngạc nhìn Kỳ Tiêu Vũ.
- Nếu một ngày nọ ta biến mất, ngươi có nhớ ta không?
Kỳ Tiêu Vũ không trả lời Sở Mặc. Nàng dựa trên người Sở Mặc, hỏi ngược lại.
- Biến mất? Tại sao ngươi lại biến mất?
Sở Mặc có một dự cảm không lành, lông mày hơi hơi nhăn lại.
- Chẳng lẽ ngươi thuộc đại môn phái nào đó, đi ra ngoài để rèn luyện.
Mặc dù Sở Mặc không phải người của đại môn phái, nhưng hắn biết, các thiên tài giỏi nhất ở các đại môn phái, đều phải trải qua rèn luyện trong cuộc sống.
Nhưng rèn luyện xong, bọn họ phải chặt đứt trần duyên, dứt khoát trở về sư môn, theo đuổi con đường đến cảnh giới cao nhất. Bọn họ và những người ở đây là người của hai thế giới khác nhau.
Nếu ra đi, trần duyên đứt đoạn. Có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại.
- Ha ha, vậy ngươi cứ nghĩ như vậy đi.
Kỳ Tiêu Vũ cười khẽ, sâu trong con ngươi có chút rối rắm, đến cuối cùng, nàng vẫn cười với Sở Mặc.
- Ngươi còn chưa trả lời ta.
- Nếu đời này không còn cơ hội thấy ngươi, ta sẽ rất nhớ ngươi.
Sở Mặc nhìn vào mắt Kỳ Tiêu Vũ, đôi mắt trắng đen rõ ràng, nóimột cách nghiêm túc.
- Ta cũng sẽ nhớ ngươi. Ta sẽ luôn trân trọng đoạn tình cảm này.
Trong con ngươi Kỳ Tiêu Vũ dần ngưng tụ hơi nước.
- Chỉ ở lại môn phái mới có thể tu luyện sao?
Sở Mặc nhíu mày. Từ đó tới giờ, chưa bao giờ Ma Quân nói với hắn điều này. Ngược lại, còn đạp hắn từ núi đá bay về thế tục.
- Đúng vậy. Chắc chắn phải quay về mà.
Kỳ Tiêu Vũ cất tiếng thở dài.
- Giống như vị cô nương trên thảo nguyên kia, không có khả năng vì ngươi mà từ bỏ thảo nguyên, mà ngươi cũng không có chuyện vì nàng mà ở lại. Mỗi người đều có việc khó xử riêng.
- Sao ngươi biết chuyện này thế?
Sở Mặc liếc mắt.
- Bản cô nương là ai kia chứ ? Là người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có một không hai trên đời này…