Thí Thiên Đao

Chương 690: Chương 690: Sở Mặc trở về




Trong những ngày kế tiếp, Sở Mặc trằn trọc tiếp nhận mấy chục loại truyền thừa tại nấm mộ của các vị Chí Tôn.

Đều không ngoại lệ, tất cả đều truyền truyền thừa của mình cho hắn, tất cả cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với hắn. Chỉ có điều sau khi truyền lại truyền thừa cho hắn liền đuổi hắn đi.

Thời gian một năm cứ như vậy trôi qua trong công cuộc học tập không ngừng.

Sở Mặc vốn cho là chỉ có Ma Quân mới có loại lão sư không trách nhiệm thế này, sau khi truyền khẩu quyết truyền thừa xuống liền mặc kệ, đến hiện tại mới hiểu được, hóa ra đại đa số cường nhân đều là tính tình này. Gần như sau khi dạy hết mọi truyền thừa cho hắn liền đá hắn tới vị lão sư tiếp theo.

Một năm sau Sở Mặc rốt cục cáo từ vị lão sư cuối cùng, vũng là một vị thu thập hắn vô cùng tàn nhẫn.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bộ xương khô lớn đoạt quan tài của người ta…

Đúng vậy, vị lão sư cuối cùng này chính là Bắc Minh Chí Tôn!

Khi Sở Mặc ghi nhớ xong truyền thừa của Bắc Minh Chí Tôn, rốt cục lại gặp được bộ xương khô lớn!

Chuyện đầu tiên khi nhìn thấy Sở Mặc chính là ra hiệu Sở Mặc đánh một chầu với mình.

Sở Mặc nhìn ra bộ xương khô này khi còn sống khẳng định vô cùng hiếu chiến, là một phần tử hiếu chiến thật sự.

Một trận này Sở Mặc đánh rất nhẹ nhàng vui vẻ!

Tuy rằng học được truyền thừa, tám chín phẩn mười hắn hiện tại không thể lĩnh ngộ, không thể sử dụng, nhưng đối với Sở Mặc mà nói, cả người đã giống như thay da đổi thịt.

Sau khi đánh xong một trận này, bộ xương khô lớn mang theo Sở Mặc trở về chỗ bình nguyên kia.

Trong lòng của Sở Mặc có chút rung động, bởi vì hắn nhớ tới câu nói lúc trước của vị lão sư bại hoại kia: Cho dù là vị kia… không phải cũng nằm trong thạch quan sao?

Sở Mặc vẫn hoài nghi, cái vị nằm trong thạch quan mà lão sư bại hoại nói chính là vị bên trên bình nguyên này.

Bởi vì ngày đó khi bộ xương khô lớn mang theo hắn trốn tới đây, Bắc Minh Chí Tôn mới dừng lại không đi tới, sau đó…. Không lâu sau, gần như tất cả Chi Tôn trong Quy Khư đều muốn truyền lại truyền thừa cho hắn.

Sở Mặc không tin mọi chuyện không có chút nào liên quan tới vị bên trên bình nguyên này.

Sau khi bộ xương khô mang theo Sở Mặc tới đây liền trầm mặc, cũng không tỏ vẻ gì, Sở Mặc cũng chỉ có thể ngây ngốc đứng ở trong này cùng bộ xương khô.

Qua nửa ngày, bộ xương khô lớn ra hiệu Sở Mặc cùng hắn rời đi.

- Cứ như vậy mà đi sao?

Sở Mặc vẻ mặt không hiểu hỏi bộ xương khô lớn.

Bộ xương khô lớn gật gật đầu, mang theo Sở Mặc vượt qua khoảng không Độ Hư, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Sau khi Sở Mặc và bộ xương khô rời khỏi, phía trên bình nguyên kia vnag lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng. Toàn bộ Quy Khư tựa hồ cũng vì một tiếng thở dài này mà bao phủ một tầng không khí bi thương.

Sở Mặc không biết cái này, khi hắn nhìn thấy trước mặt xuất hiện một cánh cổng ánh sáng, trong lòng đột nhiên dâng lên vài phần không muốn.

Sở Mặc biết hắn sắp phải rời khỏi nơi này.

- Sau này ta còn có thể nhìn thấy ngươi không?

Sở Mặc nhìn đại khô lâu, nhẹ giọng hỏi.

Đại khô lâu trầm mặc một chút, gật đầu, rồi lại lắc đầu.

- Ý gì vậy chứ? Quy Khư hạn chế tuổi của người được tiến vào. Đến ngày nào đó, khi ta hết tuổi, sẽ không có cách nào để vào đây nữa. Hơn nữa, sau khi rời khỏi đây, chẳng mấy chốc ta sẽ tiến vào Linh giới. Khi đó kẻ nam người bắc, muốn trở lại càng thêm khó khăn.

Đại khô lâu bỗng vươn cánh tay trơ xương, sờ sờ đầu Sở Mặc. Mặcdù cánh tay kia chỉ có xương thôi nhưng Sở Mặc lại thấy thật mềm mại. Đại khô lâu giống như một trưởng bối hiền lành của hắn.

Chẳng rõ tại sao, Sở Mặc đột nhiên muốn khóc. Lúc này, Đại khô lâu lại dùng sức, đẩy Sở Mặc qua cánh cổng ánh sáng.

Sở Mặc không kịp chuẩn bị, mà có chuẩn bị cũng chẳng ngăn được cái đẩy này.

- Đại khô lâu!

Sở Mặc vừa kêu một tiếng đã phát hiện mình ở ngoài Quy Khư rồi. Hắn quay đầu lại, có cảm giác như vẫn nhìn thấy hình dáng của Đại khô lâu.

Sau đó, cánh cổng ánh sáng hoàn toàn biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện.

Sở Mặc thương cảm, lại đánh giá khung cảnh trước mặt. Nơi này khiến hắn thấy vừa lạ lại vừa quen. Đây đúng là chỗ tiến vào Quy Khư.

Sở Mặc hít một hơi thật sâu, giờ mới nhớ nãy quên không hỏi Đại khô lâu xem những người khác như thế nào rồi. Nhưng giờ quay lại cũng chẳng thấy cửa vào đâu nữa.

- Cửa đã đóng hẳn rồi sao?

Sở Mặc thì thào, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí đập vào mặt.

Sở Mặc nhăn mày, phần truyền thừa học được từ lão nhân nói nhiều đã giúp hắn tăng cảnh giác.

Trải qua một năm tu luyện Phong Thủy thần thông, Sở Mặc đã đạt được một chút thành tựu. Nó dần thâm nhập vào thói quen của hắn. Chứ trong quá khứ, kể cả có Thương Khung Thần Giám, Sở Mặc cũng không cảm nhận được sự khác thường nhanh như vậy

- Có người đặt mai phục ở đây sao?

Sở Mặc híp mắt, đánh giá cảnh vật trước mắt xem có chỗ nào bất thường.

Sở Mặc tự niệm khẩu quyết Phong Thủy thần thông trong lòng. Sau đó, khóe miệng hắn nở nụ cười lạnh băng.

- Sử dụng thủ đoạn của Ma tộc, thông qua huyết sát trận để tính kế ta sao. Nhưng mà cấp bậc vẫn hơi thấp nha…

Sở Mặc cười nói.

Trong Quy Khư cũng có một gã ở Ma tộc truyền cho Sở Mặc một sốcao nhất của Ma tộc. Người kia cũng là Ma tộc duy nhất trong Quy Khư.

Đây cũng là người duy nhất không đem sở trường của mình truyền cho Sở Mặc nhưng vẫn dạy Sở Mặc rất nhiều thủ đoạn của Ma tộc.

Sở Mặc nghĩ, vị này làm như thế không sợ hắn học xong lại đi hại người Ma tộc sao. Lúc đó Sở Mặc còn tò mò hỏi lại nhưng vị kia chẳng buồn giải thích.

Nhưng khi đi ra, sử dụng Phong Thủy thần thông để cảm ứng được huyết sát trận, Sở Mặc đã hiểu ý tứ của vị kia

- Xem ra trong những người đi ra có người đạt được truyền thừa của Ma tộc rồi.

Tiến vào huyết sát trận, Sở Mặc cảm thụ được sát khí truyền đến từ bốn phương tám hướng. Sở Mặc cười lạnh.

Cùng lúc đó, cách Quy Khư mấy vạn dặm, thân thể Lý Trúc đột nhiên chấn động. Gã vừa vui mừng lại vừa sợ hãi, lẩm bẩm:

- Ta biết sớm muộn gì ngươi cũng phải chết.

Nói xong lại nhìn người trước mắt, cười đắc ý:

- Diệu cô nương, Thẩm cô nương, ta có một tin tốt muốn cho các ngươi biết. Đối diện với cường địch bao vây trước mắt, Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết đều lạnh nhạt nhìn Lý Trúc.

- Cái người các ngươi ngày nhớ đêm mong đúng là đã sống sót ra khỏi Quy Khư. Nhưng các ngươi sẽ không nhìn thấy hắn đâu. Ha ha ha, hắn đã rơi vào huyết sát trận của ta. Chỉ sợ sắp hóa thành một vùng máu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.