Hồng Nguyệt bình tĩnh nhìn Long Thu Thủy, nói:
Một khi đã vậy, ta cũng không tiện ngăn cản, nhưng ngươi phải biết Sở Mặc vừa mới chiến đấu xong, ngươi lập tức khiêu chiến đối phương sẽ không công bằng. Như vậy đi, hai canh giờ sau chờ hắn hồi phục hãy tái chiến, thế nào?
Hai canh giờ, kỳ thật không đủ cho một tu sĩ đã tiêu hao hết hồi phục hoàn toàn. Tuy nhiên Hồng Nguyệt đã nói như vậy thì hẳn có đạo lý của nàng. Cho nên Sở Mặc cũng không dị nghị, hắn tin nữ nhân mình gọi là cô cô này sẽ không hại mình.
Long Thu Thủy gật đầu:
Vãn bối không có ý kiến, sẽ chờ hắn hai canh giờ.
Hồng Nguyệt nhìn thoáng qua Sở Mặc, hạ giọng nói:Ngươi đi theo ta.
Nói xong, nàng đưa Trương Song Song cho Đồng Ảnh:
Nàng ta không có việc gì, ngươi chiếu cố một chút.
Nói xong, mang theo Sở Mặc thản nhiên rời đi.
Lúc này, mọi người quanh khán đài lộ vẻ hưng phấn, hôm nay coi như mở rộng tầm mắt rồi. Chẳng những nhìn thấy Đại La Kim Tiên đánh Thiên Tiên mà còn thấy thần khí! Hơn nữa chiến đấu vẫn chưa chấm dứt, Long thị nhất mạch Long Thu Thủy thua cuộc chí tôn khí lại yêu cầu tự phong tu vi, muốn đánh với Sở Mặc!
Tin tức này. . . Quả thực bùng nổ.
Có người trực tiếp phát lên bản tin, trực tiếp dẫn tới nghị luận. Đồng thời, tin tức này cũng truyền khắp toàn bộ Thiên Vực thành, còn có rất nhiều tu sĩ có tư cách tiến vào Thiên Đạo Viên đều tiếc đã bỏ lỡ trò hay.
Vì thế, lại có rất nhiều người chen chúc tới Thiên Đạo Viên.
Còn có kẻ biết tin nhưng không có tư cách vào vào Thiên Đạo Viên cũng tới. Bọn họ hy vọng mình may mắn, được mời vào Thiên Đạo Viên.
Nhưng thất vọng là không ai ra mời bọn họ vào, nhưng bọn họ vẫn chờ ở cửa Thiên Đạo Viên, như làm thế có thể biết được tin sớm hơn kẻ khác.
Lục tục có người tiến vào Thiên Đạo Viên, có không ít đại nhân trẻ tuổi.
Đó là Lục Hồng Tuyết đại nhân sao? Trời ơi hắn cũng tới! Một nam tử vóc dáng cao to tướng mạo anh tuấn cùng mười mấy người tướng mạo tương đồng hướng tới Thiên Đạo Viên.
Trong đám có kẻ nhận ra thân phận của hắn không kìm nổi kinh hô.
Lục Hồng Tuyết, Thiên giới đại tộc Lục gia Thiếu chủ, mới hai mươi mấy tuổi đã đạt Chân Tiên cảnh giới đỉnh cao, nếu không phải vì chờ Thiên Lộ mở ra thì đã đi vào hàng ngũ Đế Chủ.
Đó là Tiêu Trường Bình đại nhân sao?
Theo sát phía sau là một đại hán dáng người khôi ngô, ăn mặc bình thường, trên vai khiêng đại đao như ván cửa, tạo hình quả thực rất phong cách, thế nên hắn vừa xuất hiện đã có rất nhiều người nhận ra. Tiêu Trường Bình, Chân Tiên đỉnh cao. Nhưng bất quy tắc, bên cạnh không có tùy tùng hoặc người hầu, thân thế cũng phi thường thần bí, nghe nói xuất thân từ một gia tộc bình thường. Được đại cơ duyên mới bay thẳng lên mây xanh.
Nhưng đó là thật hay giả, không ai biết được.
Nhưng thực lực của Tiêu Trường Bình, ai nấy đều tán thành.
Lục Hồng Tuyết thấy Tiêu Trường Bình, khẽ gật đầu, thản nhiên cười.
Tiêu Trường Bình cũng gật đầu xem như đáp lại, sau đó lấy ra một tấm thẻ màu vàng, trực tiếp cất bước vào Thiên Đạo Viên.
Một tùy tùng bên Lục Hồng Tuyết, cảnh giới Thiên Tiên không kìm nổi hạ giọngnói:
Truyền thuyết Tiêu đại nhân xuất thân bình thường, không biết là thật hay giả?
Bên kia Tiêu Trường Bình không hề quay đầu, như không nghe thấy.
Lục Hồng Tuyết lắc đầu:
Có thể đi đến một bước này, bình thường hay không bình thường thì có gì đáng phân biệt?
Lúc này, trong đám đông lại kinh hô. Mà ngay cả ánh mắt Lục Hồng Tuyết cũng thêm phần nóng bỏng nhìn về phía hai nữ tử tuyệt đại đi tới.
Oa! Huyên Nhi và Huyên Huyên tỷ muội cũng tới. . . Đây là đôi hoa tỷ muội được xưng là tuyệt sắc thiên kiêu của Thiên giới. Huyên Huyên và Huyên Nhi xuất thân Thiên giới đại tộc, là một đôi tỷ muội song sinh, tất cả đều là Thiên Tiên đỉnh cao. Hai nàng cùng nhau đi tới, cười tươi như hoa. Đồng thời hướng Lục Hồng Tuyết khẽ gật đầu, động tác gần như giống nhau như đúc, làm cho người ta rất khó biện giải.
Huyên Nhi, Huyên Huyên. . . Đã lâu không gặp.
Lục Hồng Tuyết mỉm cười nói.
Sau đó, tùy tùng bên Lục Hồng Tuyết cũng chào hai nàng. Hai nàng khách khí đáp lễ, cũng không kiêu căng.
Như đã thương lượng trước, bên kia có nữ tử váy vàng đi tới, lay động sinh tư, phiêu như kinh hồng, tựa như nhân gian tiên tử. Mỹ nữ này là ai? Thậm chí không hề thua Huyên Nhi, Huyên Huyên tỷ muội!
Trong đám người có kẻ kinh hô.
Xuỵt, đó là hậu nhân Sở thị tên Sở Thanh, ngàn vạn lần chớ nói lung tung, trêu chọc nàng ta còn gánh hậu quả nghiêm trọng hơn trêu chọc những đại nhân trẻ tuổi kia!
Có thanh âm già nua trong đám người vang lên, nhắc nhở mọi người.
Hậu nhân Sở thị!
Bốn chữ này, nếu để tu sĩ bình thường nghe sẽ không sinh ra hiệu quả gì. Nhưng ở đây, bốn chữ này lại tựa như sấm sét, rung động lòng người.
Quả nhiên, thấy hoàng y nữ tử, Lục Hồng Tuyết và Huyên Nhi, Huyên Huyênđều đi tới cúi chào.
Xin chào Sở tiểu thư.
Lục Hồng Tuyết vẻ mặt ôn hòa tươi cười.
Sở Thanh tỷ!
Huyên Nhi và Huyên Huyên cùng tới nói.
Xin chào.
Sở Thanh mỉm cười thản nhiên đáp lại, cử chỉ hào phóng, khí chất cao quý tao nhã làm người ta phải tán thưởng.
Sở Thanh tỷ, ta nghe nói Sở Mặc cũng là hậu nhân Sở thị, thật sao?
Tính cách của Huyên Huyên khá hoạt bát, không biết giữ miệng. Vì một câu nói của Hồng Nguyệt đại nhân, nhiều người cũng đoán thế, nhưng dám trực tiếp hỏi lại chẳng có ai.
Huyên Nhi ở bên nhìn muội muội, hạ giọng nói:
Hỏi chuyện này làm gì?
Huyên Huyên phồng má, trừng mắt:
Người ta tò mò thôi mà!
Sở Thanh lắc đầu:
Hết cách, ta cũng rất hiếu kỳ chuyện này.
Huyên Huyên có chút kinh ngạc hỏi:
Tỷ tỷ không biết? Sở Thanh cười khổ nói:
Ta từ trước chưa từng gặp hắn, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tin tức, làm sao biết được chuyện này?
Ah. . .
Huyên Huyên thở dài, hiển nhiên không hài lòng lắm.
Lúc này, Lục Hồng Tuyết nói:
Được rồi, chúng ta vào xem một chút đi, náo nhiệt hôm nay hiếm mà thấy được.
Được.
Sở Thanh khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, từ xa có một cô gái áo đen, đeo mạng sa đen chậm rãi đi tới.
Tu vi cô nương này nhìn không rõ cao bao nhiêu, nhưng khí tức phi thường cường đại như một nữ vương, đối mặt với mấy tuyệt đại mỹ nữ phía trước không có phản ứng chút nào, làm ngây ngốc đám tu sĩ xung quanh.
Người kia là ai? Sao khí tức cường đại như thế?
Lạ quá, chưa từng gặp bao giờ.
Đúng là lạ, nhưng khí tức mạnh thật!
Mọi người nghị luận nhìn cô nương áo đen, giống Sở Thanh, Lục Hồng Tuyết, Huyên Nhi và Huyên Huyên, lấy ra một tấm thẻ màu vàng, thản nhiên vào Thiên Đạo Viên. Đúng lúc này, trong đám đông có người lớn tiếng kêu:
Hả. . . Thẻ vàng Thiên Đạo Viên của ta đâu? Ai trộm thẻ của ta! Lăn ra đây cho ta!