Môn phải đến từ Chu Tước đại lục và Thanh Long đại lục hào hứng quan sát, trong lòng cuồng hô: Thuyền ở đâu ra thế? Xuất hiện quá đúng lúc! Đụng! Đụng! Đụng đi!
Ngay lúc mọi người chăm chú nhìn, thuyền treo cờ Phiêu Diêu Cung làm ra một chuyện khó tin, như kẻ luyện võ tốc độ cao, dùng thân pháp tinh diệu lách qua chướng ngại vật.
Cứ thế lách qua! Lách qua rồi! Trời ạ!
Toàn bộ đám đông si ngốc! Đó là một chiếc thuyền lớn!
Đó không phải vũ giả có thân pháp cao cường!
Làm sao có thể?
Làm sao làm được động tác đó?
Đám đông sắp phát điên rồi!
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc!
Lúc thuyền Phiêu Diêu Cung lách qua còn tạo sóng gió làm ngập chiếc thuyền nhỏ kia! Sóng lớn thể hiện uy lực!
Thuyền kia lập tức chia năm xẻ bảy!
Trong chớp mắt biến thành mảnh vỡ, lơ lửng trên mặt biển!
Vài bóng dáng giãy dụa trên mặt nước.
Mà lúc này, thuyền của Phiêu Diêu Cung đã cách xa bọn họ, không đổi tốc độ lao tới bến tàu!
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hô lui ra sau.
Chỉ còn vài kẻ có thể duy trì sự trấn định! Mà ngay cả Tây Hải pháo Vương Thông quen thuộc con thuyền này cũng biến sắc, miệng lầu bầu:
- Điên rồi, điên rồi! Tốc độ này sao có thể dừng lại?
Chỉ thấy chiếc thuyền vô cùng chuẩn xác tiến vào vị trí, sau đó, nhẹ nhàng chấn động, dừng lại ở nơi đó.
Cảnh tượng này thật quá vi diệu.
Bởi vì nó đã thật sự dừng lại!
Hơn nữa, còn khiến người ta không thể tin!
Nhất là những người biết con thuyền này, cảm thấy thế giới quan của mình đãsụp đổ!
Quán tính lớn như thế, sao có thể nói dừng là dừng?
Chuyện này không hợp với lẽ thường!
Rất không hợp với lẽ thường!
Tiếp theo, một cánh cửa trên thuyền mở ra, mấy bóng người bay ra ngoài, nhẹ nhàng đáp xuống.
Một nam ba nữ. . . còn có một con. . . gà?
Một con gà?
Đúng là một con gà!
Đây là tổ hợp gì thế?
Vương Thông cảm thấy bản thân khi còn trẻ từng xuất hiện trung tâm hải, chu du các đại lục. Không phải hạng kiến thức nông cạn, kiến thức cũng xem như uyên bác.
Nhưng vào lúc này hắn cũng thấy nghi ngờ bản thân.
Một nam ba nữ trước mắt, nam phong tư như ngọc, dáng người cao lớn, khí tức cường đại tới Vương Thông còn cho là mình gặp được chưởng môn của Cô ThànhNhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên!
Ba nữ tử trẻ trung xinh đẹp, tản ra khí tức cao quý.
Mà ngay cả con gà kia cũng rất hăng hái, nhất là trong mắt có dáng vẻ ngạo nghễ thiên hạ!
Vương Thông cảm thấy mình sắp điên rồi.
Sở Mặc bình tĩnh nhìn những ánh mắt khác nhau, khi nhìn qua đám Trường Sinh Thiên, nhìn Phạm Lý Tử cũng chỉ qua, không hề ngừng lại chút nào!
Hắn đương nhiên nhận ra thiếu niên có vẻ mặt thù hận nhìn mình là đứa bé âm hiểm mấy năm trước khi mình bái nhập Trường Sinh Thiên àng cảm nhận được khí tức Kim Thạch Chi Cảnh trên người hắn.
Nhưng, thế thì sao?
Cảnh giới này ở trước mặt hắn, cả một kích cũng không tiếp nổi.
Nhìn hắn cũng xem như cho hắn thể diện rồi.
Phạm Lý Tử bên đó lại như chịu lăng nhục, lúc Sở Mặc xuất hiện, đương nhiên hắn cũng nhận ra người trẻ tuổi kia là ai?
So với mấy năm trước, dàng vẻ của Sở Mặc dù biến hóa không nhỏ nhưng cũng không sai khác nhiều! Nhưng vẫn anh tuấn khiến người ta chán ghét!
Khiến Phạm Lý Tử khó chịu là đối phương nhìn thấy hắn, nhưng lại như hoàn toàn không nhìn thấy!
Dựa vào cái gì?
Một con dế nhũi từng bại trong tay mình thì giờ có tư cách gì bơ mình không để ý?
Phạm Lý Tử rất muốn phát tác, nhưng đột nhiên cảm giác thấy ánh mắt nguy hiểm truyền đến. Hắn không nhìn cũng biết đó là trưởng lão dẫn đội Trường Sinh Thiên hạm Lý Tử biết trưởng lão đang cảnh cáo hắn!
Không cho hắn hành động thiếu suy nghĩ!
Phạm Lý Tử biết. Nhưng hắn vẫn rất muốn ngửa mặt hét lớn, rất muốn nói cho thế nhân: Sở Mặc không có đáng sợ như vậy! Hắn nhất định đang giả vờ! Sư phụ của hắn đã phi thăng! Trên đời này, hắn căn bản chính là một rác rưởi không có cơ hội gì!
Rác rưởi như vậy có gì đáng để các ngươi coi trọng?
Nhưng hắn không dám.
Ánh mắt Sở Mặc lướt về phía Cô Thành. Hắn thấy Tần Hiểu, lập tức lộ ra nụ cười cổ quái
- Chúng ta, lại gặp mặt?
Thanh âm của Sở Mặc, có chút trầm thấp, còn mang theo vài phần thản nhiên không hợp với tuổi.
Tần Hiểu bên kia đỏ mặt, lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Ta không biết ngươi!
Cú đánh vào mặt này. . . hơi độc!
Ở cảng đang có ít nhất mấy nghìn người!
Mà mấy nghìn người này, dù là ai cũng là kẻ có thân phận địa vị!
Giờ khắc này, tất cả mọi người hưng phấn hẳn lên hạm Lý Tử hung hăng vung quyền, có cảm giác khoái cảm.
Chu Tước đại lục cũng có phản ứng không khác Phạm Lý Tử là mấy, mối thù diệt Chu Tước Hội, bọn họ vẫn ghi tạc trong lòng.
Trận chiến năm đó, bị tổn thương không chỉ có Chu Tước Hội, mà gần như toàn bộ môn phái ở Chu Tước đại lục đều bị liên lụy.
Bởi vậy, đám người Chu Tước đại lục rất thống hận Phiêu Diêu Cung.
Bên Thanh Long đại lục có rất nhiều người vui sướng khi người gặp họa nhìn Sở Mặc. Phong ba năm đó, bên Thanh Long đại lục cũng bị liên lụy không nhỏ. Tổn thất dù không lớn như Chu Tước đại lục nhưng cũng không thể coi là nhỏ. Vương Thông cảm giác vã mồ hôi, hắn muốn nói vài lời giải tỏa không khí, nhưng vấn đề là câu chuyện đã liên quan tới Cô Thành. Thân phận của hắn có nói gì cũng không thích hợp!
Chu Tuấn trốn trong đám đông, vốn là theo sư phụ tìm cơ hội tạ tội với Sở Mặc và Diệu Nhất Nương!
Nhưng lúc này hắn dám đứng ra sao? Có mà đang sợ tới choáng váng.
Giờ hắn mới hiểu, môn phái ban đầu mình còn thấy chướng mắt này lại có sức ảnh hưởng lớn như thế!
Đúng vậy, có thể đồng thời bị môn phái hai đại lục căm hận, có thể làm cho trưởng lão trẻ nhất Cô Thành trào phúng. . . Đã hoàn toàn chứng minh sự lợi hại củabọn họ!
Đổi lại là Chu Tuấn, cho dù muốn được trưởng lão của Cô Thành trào phúng thì người ta cũng chẳng để ý tới hắn!
Sở Mặc cười cười nhìn Tần Hiểu:
- Chẳng lẽ ta nhận lầm? Ngươi không phải là Cốc Vũ trưởng lão năm đó bị sư phụ ta tát bay ra ngoài sao?
Thoáng chốc, cả hiện trường mấy nghìn người tĩnh mịch!
Trong mắt mọi người lộ vẻ khó tin, vài người của Thanh Long đại lục và Chu Tước đại lục đều tỏ vẻ nhớ lại. Năm đó chuyện Tần Hiểu bị Ma Quân tát bay ra ngoài cũng không lưu truyền rộng rãi.
Người biết cũng không nhiều, về phương diện khác, còn là vì thân phận của Tần Hiểu.
Đường đường trưởng lão của Cô Thành, ai dám nói huyên thuyên?
Hiện giờ Sở Mặc nói ra, rất nhiều người lộ vẻ xấu hổ. Đồng thời ánh mắt nhìn Sở Mặc cũng trở nên dè dặt.
Đương nhiên, cũng có vài kẻ nhìn Sở Mặc như vui sướng khi người gặp họa. Bọn họ cảm thấy Sở Mặc đúng là không biết sống chết! Những người này đều đang đợi Cô Thành Cốc Vũ trưởng lão nổi bão giáo huấn Sở Mặc. Tốt nhất. . . là dùng một tát đập chết hắn!