Thí Thiên Đao

Chương 1750: Chương 1750: Sông Luân Hồi




Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Khương Thái Nguyệt vẫn rất hiếu kỳ với Sở Mặc, hỏi:

- Cô có thể nói chút về chính mình và về công tử của cô không? Trước đó Diệp Thanh đã được Sở Mặc nhắc nhở, nghe vậy gật gật đầu, nói:

- Có thể, ta đến từ. . .

Khương Thái Nguyệt càng nghe thì sự kinh ngạc trong ánh mắt càng dày hơn. Đến cuối cùng, rốt cuộc nàng đã hiểu vì sao Diệp Thanh không hề giống người tu hành chút nào. Hóa ra, nàng ấy và vị công tử kia của nàng mới quen nhau chưa tới nửa năm!

Hóa ra nàng ấy đến từ chỗ kia!

Nơi từng bị hoàng tộc La Thiên dùng để lưu đày tội nhân của thếgiơi!

Trời ơi!

Khó trách nàng ấy cái gì cũng đều không hiểu, khó trách nàng ấy đơn thuần như vậy, trong đầu lại còn có khái niệm người tốt và kẻ xấu, hóa ra là như vậy!

Nhưng mà vị công tử đó của nàng. . . Khương Thái Nguyệt nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ.

Cư nhiên lại vào thế giới kia, sau đó giết chết tất cả thụ yêu của thếgiới đó? Cuối cùng dẫn theo Diệp Thanh thân thể hỏa phượng tuyệt thế thiên kiêu này vào được Sân Thí Luyện.

Từng cái từng cái. . . .

Trong con ngươi của Khương Thái Nguyệt lóe ra ánh sáng.

Đầu tiên, hắn rất mạnh!

Điểm ấy là không thể nghi ngờ. Vừa rồi nghe Diệp Thanh nói lúc hai người vừa mới vào tới Sân Thí Luyện gặp phải sinh linh cảnh giới Chí Tôn nhưng bị công tử của nàng trấn áp được. Tuy là sinh linh cảnh giới Chí Tôn không phải là tu sĩ nhân loại cảnh giới Chí Tôn nhưng cũng không phải ai cũng có thể trấn áp.

Điều này cần chiến lực vô cùng hùng mạnh.

Tiếp đó, hắn vậy mà lại biết Diệp Thanh có thân thể hỏa phượng! Làm sao mà hắn biết được? Vấn đề này khiến Khương Thái Nguyệt càng tò mò về thân phận của Sở Mặc hơn.

Toàn bộ La Thiên Tiên Vực, có thể liếc mắt một cái nhìn thấu Diệp Thanh là thân thể hỏa phượng, thế nhân không có bao nhiêu. Ngay cả là Thánh Nhân, cũng không dễ dàng nhìn ra như vậy! Huống chi một Chuẩn Chí Tôn!

Thứ ba, hắn là ai vậy? Hắn làm thế nào vào được nơi lưu đày kia? Đến bây giờ Diệp Thanh cũng không biết họ tên của hắn, đương nhiên, cũng có thể là biết, nhưng nàng ấy không muốn nói.

Trong lòng Khương Thái Nguyệt nghĩ: Có thể thi triển thần thông ở nơi lưu đày giết sạch Thụ yêu, cho dù là nàng. . . cũng không được.

Hắn là La Thiên hoàng tộc?

Nếu Sở Mặc ở trong này, nghe thấy tiếng lòng của Khương TháiNguyệt nhất định sẽ đầu đầy mồ hôi lạnh. Chỉ số thông minh của nữ nhân này quá kinh khủng!

Sở dĩ Sở Mặc bảo Diệp Thanh có thể nói việc này ra là bởi vì hắn biết, Diệp Thanh không có cách gì giấu diếm được! Nàng chưa hề có kinh nghiệm gì, cũng không tới từ bất luận Đại Vực nào, chuyện này cơ bản không giấu được người khác.

Như vậy công tử này của Diệp Thanh cũng không thể cũng tới từ nơi đó được. Dù sao người khác không phải người ngu.

Nhưng Sở Mặc lại không thể tưởng được, Khương Thái Nguyệtthông qua chút tin tức như vậy lại có thể suy đoán ra nhiều thứ như thế! Thậm chí đoán ra hắn là La Thiên hoàng tộc!

- Không đúng lắm. . .

Khương Thái Nguyệt nhíu đôi mi thanh tú, thì thào, trong lòng nghĩ: Con cháu hoàng tộc La Thiên tuy là không ít, nhưng ưu tú như thế thì mình hẳn phải biết mới đúng. Nào có thiện lương như vậy chứ? Chạy tới chỗ đó hàng yêu trừ ma? Cũng không có ánh mắt tốt đến mức liếc mắt một cái có thể nhìn ra thể chất hỏa phượng được?

Nhưng nếu hắn không phải hoàng tộc La Thiên thì hắn dựa vào cái gì có thể thi triển thần thông ở đó chứ? Là công chúa của Khương gia, Khương Thái nguyệt biết được bí mật nhiều hơn so với người bình thường tưởng rất nhiều. Thậm chí nàng biết hoàng tộc La Thiên có một vị công chúa chạy tới Viêm Hoàng Đại Vực, sau khi lấy người mình yêu thì sinh ra một đứa bé, chọc giận tới hoàng tộc La Thiên, bị giam lỏng rất nhiều năm. Thậm chí nàng còn biết đứa bé kia có truyền thuyết mơ hồ nói hắn có liên quan tới một lời tiên đoán từ xa xưa. . .

Đương nhiên, mức độ sâu hơn Khương Thái Nguyệt cũng không biết. Nhưng có thể biết nhiều chuyện như vậy, nàng đã rất kinh khủng. Bởi vì cho dù là rất nhiều con cháu trong hoàng tộc La Thiên cũng không biết những chuyện đó.

- Vị công tử này của cô. . . haha, rất thần bí.

Khương Thái Nguyệt hơi thâm ý nhìn thoáng qua Diệp Thanh, sau đó nói:

- Ta đoán hắn có thể sinh tồn được trong Sân Thí Luyện, cho nên cô cũng không cần lo lắng nhiều như vậy. Ngoan ngoãn ở bên cạnh ta đi. Từ ngày mai trở đi, ta sẽ truyền trước cho cô một bộ tâm pháp. Sau đó sẽ truyền tiếp cho cô một bộ công pháp. Trước cô tu luyện thế đã, dù sao thời gian cũng không lâu, bỏ xuống đi đã, cũng không có tổn thất gì.

- Hả? Còn có thể như vậy sao?

Diệp Thanh thật cẩn thận nhìn Khương Thái Nguyệt, yếu ớt nói:

- nhưng ta cảm thấy bây giờ công pháp ta đang tu luyện rất tốt mà?

- Không nên không nên, cô có thể không bỏ đi tu luyện hiện tại của cô nhưng cô nhất định phải tu luyện cả cái ta đưa cho cô nữa!

Khương Thái Nguyệt giọng điệu chuyện này không cần thương lượng, nghiêm túc nói:

- Diệp Thanh, cô nhớ kỹ, về sau có một ngày cô sẽ hiểu rõ dụng tâm của ta. Ta là sư phụ cô, tuy là bây giờ còn chưa có nghi thức bái sư, thế gian này thầy trò hai người chúng ta có thể chất giống nhau, có khả năng sẽ không tìm ra người thứ ba! Cho nên ta không có bất kỳ tư tâm nào với cô, cũng vĩnh viễn sẽ không hại cô. Ta chỉ muốn cho cô được trưởng thành. Thầy trò chúng ta tương lai cũng sẽ là một đoạn giai thoại.

Diệp Thanh hơi cảm động, nói:

- Ta biết rồi, cảm ơn ngài!

Mặc dù đối với việc Diệp Thanh không gọi sư phụ thì hơi không đồng ý nhưng thái độ của Khương Thái Nguyệt với Diệp Thanh vẫn rất vui vẻ. Mặc kệ như thế nào, cuối cùng thì vẫn bỏ xuống sự đề phòng lúc trước, bắt đầ quen thuộc với mình rồi.

. . . . . .

Sáng sớm hôm sau Sở Mặc tỉnh lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vì thế chạy tới hỏi ông chủ nhà trọ.

- Nếu ta muốn được lên Thiên Địa Nhân bảng thì. . . cần. . . cần phải làm gì?

Ông chủ nhà trọ nghiêm túc nhìn Sở Mặc một lúc lâu, xác nhận hắn không phải chưa tỉnh ngủ mà nói mê sảng rồi mới giật giật khóe miệng nói:

- Đi tới Sông Luân Hồi, sau đó chọn tên của bất cứ người nào trên Thiên Địa Nhân bảng, dùng thần thức của cậu để đọc tên đó lên, sau đó, cậu có thể chuyển tới bên cạnh người đó. Đánh bại hắn hoặc là đánh chết hắn thì cậu có thể thay thế được chỗ của hắn!

Trong con ngươi của Sở Mặc lóe lên ánh sáng rực rỡ:

- Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.