Thí Thiên Đao

Chương 871: Chương 871: Ta không nói ngươi biết




Hai chị em Lục Thiên Kỳ và Lục Thiên Duyệt chuẩn bị không kịp, bị đè đến hộc máu tại chỗ, Lục Thiên Kỳ bởi vì cảnh giới, tổn thương càng nghiêm trọng.

Lục Thiên Kỳ sợ ngây người!

Lục Thiên Duyệt cũng sợ ngây người!

Ngay cả Phó điện chủ Linh Thủy Điện, Ngô Huy, cũng ngây người ra tại chỗ.

Tuy nhiên khí thế này, đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, nháy mắt đã không còn.

Mọi người vội dụi mắt, thấy thanh trường kiếm lạnh băng trong tay Sở Mặc, đâm xuyên thẳng tắp vào tim của "Khinh Linh Tử". Đâm xuyên qua hắn!

Lục Thiên Kỳ:

- Hả?

Lục Thiên Duyệt:

- A!

Ngô Huy:

- Đây…

"Khinh Linh Tử" từ trong miệng chảy ra dòng máu tươi, trong mắt không có bao nhiêu sợ hãi, chỉ có điều tràn đầy vẻ kinh ngạc và ngoài ý muốn, khó khăn nói:

- Ngươi thế nào …

- Đây là lần thứ tư rồi! Cải trang thiếu phụ trong cung, thanh niên trai tráng, thiếu nữ... đều là ngươi, ta đã biết, ngươi là Bách Biến Đạo Nhân!

Vẻ mặt Sở Mặc khinh bỉ nhìn Bách Biến Đạo Nhân:

- Ở trước mặt ta, ngươi đều chưa thành công qua lần nào! Nhưng một chút trí nhớ của ngươi cũng không có.

Sở Mặc lạnh lùng nhìn Bách Biến Đạo Nhân, sau đó trường kiếm trong tay mạnh mẽ ấn xuống, chém Bách Biến Đạo Nhân cấp Nguyên Anh đang chuẩn bị chạy trốn thành hai nửa:

- Ngươi nói ngươi có nên chết hay không?

Phụt!

Bách Biến Đạo Nhân phun mạnh ra một ngụm máu, sau đó nháy mắt biến thành một người khác, đồng thời nhanh chóng biến thành kẻ già nua.

Đầu Sở Mặc khẽ lắc sang bên, tránh né ngụm máu tươi mà Bách Biến Đạo Nhân phun ra, cổ tay dùng lực xoay một cái, thanh trường kiếm trong tay đã khiến Bách Biến Đạo Nhân kỳ Nguyên Anh vỡ nát!

Bách Biến Đạo Nhân lập tức phát ra một tiếng thê lương đến cực điểm.

- A!

Toàn bộ Lục gia, nháy mắt đại loạn!

Vô số người của Lục gia đều chen chút tới phía trước.

Thời khắc mấu chốt, Lục Thiên Duyệt đứng ra, hét lớn một tiếng:

- Tất cả lui ra! Rời khỏi nơi này!

Nàng không thể để chuyện này truyền ra ngoài, bởi vì quá kinh người!

Lục trưởng lão Khinh Linh Tử của Linh Động Sơn, lại là Bách Biến Đạo Nhân giả mạo hay sao? Vậy Khinh Linh Tử thật đâu rồi? Còn lá thư này, lá thư này tuyệt đối là thư chưởng môn Linh Động Sơn tự tay viết! Trong đây ẩn giấu rất nhiều bí mật đây.

Lục Thiên Duyệt buộc phải không cẩn thận.

Người của Lục gia ngơ ngác nhìn nhau. Toàn bộ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Lục Thiên Kỳ yếu ớt đứng lên. Nói:

- Tất cả đều lui ra… Không có chuyện gì đâu.

Người của Lục gia lúc này không phải toàn bộ đều chịu lui ra, nhưng vẫn thủ ở bên ngoài. Bởi vì bọn họ cũng rất lo lắng tình hình nơi này.

Bách Biến Đạo Nhân lúc này đã biến thành lão già vô cùng xa lạ, bởi vì Nguyên Anh bị hủy, lực lượng nguyên tuyền biến mất, cả người trong giây lát liền trở nên già nua không thể tin nổi.

Hắn nhìn Sở Mặc, trong mắt tràn đầy sợ hãi và khó hiểu.

- Ngươi... Một Kim Đan tu sĩ, rốt cuộc là như thế nào... nhìn thấu ta chứ. Trên đời này... ngoại trừ lão tổ ra, chưa từng có ai … có thể nhìn thấu được cải trang của ta. Còn nữa… ngươi chỉ là cảnh giới Kim Đan, làm sao có thể... mạnh như vậy?

Trong mắt của Bách Biến Đạo Nhân, đầy vẻ không cam lòng.

Loại hưng phấn sắp gần đến tầm tay, đột nhiên bị người ta xoay trở biến thành hoảng sợ. Chuyển biến này quả thật là quá lớn, khiến cho cả người hắn trong chớp mắt hoàn toàn sụp đổ.

- Ha ha.

Sở Mặc cười lạnh nhìn Bách Biến Đạo Nhân:

- Ngươi phải từ lúc mới bắt đầu, đường đường chính chính đánh với ta, ta đây chưa chắc là đối thủ của ngươi. Tuy nhiên, ngươi lại dùng thủ đoạn với ta. Tại sao ta không thể tính toán lại với ngươi? Quân bài chưa lật, cũng không phải chỉ có ngươi mới có.

- Thật sự là... không ngờ! Ta không cam lòng!

Bách Biến Đạo Nhân suy yếu nói.

Cảnh giới tu sĩ Nguyên Anh, sinh mạng hùng mạnh vô cùng, bị đâm xuyên trái tim bị phá huỷ Nguyên Anh, hắn vẫn chưa chết ngay lập tức. Kỳ thật quan trọng chính là chấp niệm đang chống đỡ hắn.

Hắn trước sau vẫn không hiểu, người này rốt cuộc dựa vào cách gì, liên tiếp bốn lần …đều phát hiện ra hắn.

- Ngươi trả lời ta trước, Khinh Linh Tử thật sự đâu rồi?

Sở Mặc biết rằng Lục Thiên Duyệt và Ngô Huy những người này quan tâm nhất chính là vấn đề này, hắn lạnh lùng nhìn Bách Biến Đạo Nhân:

- Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ nói cho ngươi biết.

- Khinh Linh Tử? Con gà yếu đuối đó … chết rồi.

Bách Biến Đạo Nhân trên mặt lộ ra vài phần đắc ý:

- Ta biến thành một cô gái, hỏi đường hắn, kết quả là tên khốn đó, không ngờ dám thừa dịp chỗ hoang vu, muốn lợi dụng bản tôn! Bị bản tôn khống chế, khảo vấn một phen, mới phát hiện hắn đến từ Linh Động Sơn. Trên người còn mang theo thư chưởng môn Linh Động Sơn tự tay viết, bản tôn sau khi xem, quyết định tương kế tựu kế. Đi vào Cẩm Tú Thành, nghe ngóng một chút, thì biết người tên là Lục Thiên Minh, là người của Lục gia. Quả thật là thiên ý … thật trùng hợp, vì thế bản tôn quyết định, cho ngươi chút bất ý, nhân cơ hội giết ngươi… thật không ngờ… thật không ngờ … vẫn thất bại trong gang tấc!

Bách Biến Đạo Nhân giậm chân đấm ngực, mồm khạc ra máu, cả người thể hiện ra vẻ không cam lòng.

Sau đó hắn nhìn Sở Mặc:

- Ta... Ta nói cho ngươi rồi, ta sắp chết rồi, ngươi, ngươi nói ta biết, tại sao ngươi nhìn thấu ta?

Nói xong, liền khẩn thiết nhìn Sở Mặc.

Lục Thiên Duyệt nghe nói Khinh Linh Tử đã chết rồi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ thương tâm, đồng thời quát lớn:

- Khinh Linh Tử sư thúc căn bản không phải loại người như ngươi nói!

- Ha ha … tiểu cô nương, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi làm sao biết Khinh Linh Tử không phải là loại người như vậy?

Mặt Bách Biến Đạo Nhân kia giống như gốc cây già, lộ ra cười lạnh, trong mắt cũng hiện lên chút giảo hoạt.

Loại người như hắn chính là như vậy, đã chết cũng phải đào hố cho người khác.

Ngô Huy ở một bên thản nhiên nói:

- Thiên Duyệt, con không cần tin hắn, hắn cố ý nói như vậy, chính là muốn cho con căm hận sư môn của con. Cho dù là thật, có thể cũng là vì suy nghĩ cho con, có một số chuyện, phải tự mình suy nghĩ nghiêm chỉnh.

Bất kể nói thế nào, quan hệ tam linh vẫn rất mật thiết. Thân là Phó điện chủ của Linh Thủy Điện, Ngô Huy tất nhiên không muốn thấy đệ tử ưu tú của Linh Động Sơn, Lục Thiên Duyệt cuối cùng trở mặt thành thù với sư môn.

Lục Thiên Duyệt gật gật đầu, căm tức nhìn Bách Biến Đạo Nhân:

- Ta không tin!

Bách Biến Đạo Nhân cũng không để ý tới Lục Thiên Duyệt nữa, hắn đã đi tới con đường cuối cùng của sự sống, lúc nào cũng có thể chết. Nhưng việc chưa làm rõ, cho dù hắn chết, cũng không cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.