Thí Thiên Đao

Chương 1264: Chương 1264: Ta muốn kiếm tiền




Cho dù là loại tu sĩ như Đế Chủ, muốn đi hết được Thiên giới cũngphải tiêu phí thời gian vô số năm. Đồng thời, trong Thiên giới vẫn còn tồn tại cực nhiều vùng đất cấm. Những nơi đó mới là khu vực tử vong chân chính. Gần như chẳng ai dám bén mảng lại gần.

Cho dù là Đế Chủ cũng vậy.

Không liên lạc được với Kỳ Tiêu Vũ, Sở Mặc chỉ đành tiếp tục thấp thỏm không yên.

Hắn lợi dụng quãng thời gian này luyện chế vô số đan dược cho Linh Đan Đường. Coi như trả lại món nợ ân tình trước kia Linh Đan Đườngdành cho hắn.

Lại nói tiếp, lực ủng hộ của phía Linh Đan Đường dành cho hắn càng ngày càng lớn. Chuyện đó có can hệ gì đến Lưu Vân không thì Sở Mặc cũng không rõ rồi.

Dù sao Lưu Vân cũng rất hiếm khi chủ động liên lạc với hắn, cho dù có, thì cũng chỉ vài câu ít ỏi lạnh nhạt. Sau đó, Sở Mặc cũng không nói năng gì nhiều với nàng. Quan hệ giữa hai người hiện nay chỉ như hai người bạn quá đỗi bình thường mà thôi.

Nhưng sâu trong nội tâm cả hai bên đều rất rõ ràng, sự việc khôngphải là như vậy.

Lưu Vân nghĩ Sở Mặc chẳng biết gì, nhưng Sở Mặc lại biết rõ mọi chuyện. Chính bởi vì biết, nên mới có vài câu Sở Mặc không ngần ngại gì mà nói hết với Lưu Vân.

Mà Lưu Vân cũng là có tật giật mình, mỗi lần nói chuyện với Sở Mặc trên bảng tin đều cố tỏ ra rất lạnh lùng.

Chính bản thân hai người bọn họ cũng không rõ, khi nào mới có thể hoàn toàn làm sáng tỏ mối quan hệ này, sau đó trò chuyện thẳng thắn với nhau, còn sau khi trò chuyện thẳng thắn thì thế nào, sợ là hai người SởMặc, Lưu Vân… cũng không biết.

Một khi có thể an tâm tu luyện, tốc độ tiến bộ của Sở Mặc khá kinh người, ngay cả hắn cũng có chút sợ hãi. Vẻn vẹn chỉ thời gian nửa tháng, cảnh giới của Sở Mặc đã vọt từ đầu kỳ Phi Thăng lên trung kỳ Phi Thăng.

Hai người sư phụ và sư nương đã tìm lại được nhau trên Thiên giới. Sư nương Tiểu Điệp báo cho Sở Mặc biết hắn không cần phải lo cho bọn họ. Đồng thời vui vẻ nói cho Sở Mặc, Thiên giới là một thế giới rộng lớn hoàn toàn khác biệt! Là nơi mà các tu sĩ chân chính ắt phải tới!

- Ở đây, có khả năng vô hạn!

Chính là vậy.

Sở Mặc cũng rất vui vẻ.

Ngày hôm đó, hắn có chút hứng lên, trực tiếp vào Huyễn Thần Giới.

Lần này, hắn chẳng chút che lấp, cũng không thi triển Bách Biến Thuật. Cứ dùng dáng vẻ sẵn có tiến vào nhân tầng Huyễn Thần Giới. Huyễn Thần thành trong nhân tầng vẫn phồn hoa như cũ, rất nhiều tu sĩ ở lại đây. Hơn nữa xem ra, hình như còn thịnh vượng hơn ngày trước. Rất nhiều người làm giao dịch với nhau ở nơi này.

Thiên giới quá lớn, muốn từ nơi này di chuyển đến nơi khác thực sự khó khăn. Nhưng tu sĩ huyết mạch muốn vào trong Huyễn Thần Giới lại rất dễ dàng, giao dịch làm ở đây vô cùng đơn giản.

Sở Mặc nhìn cảnh tượng này, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ… Nếu mở một nơi giao dịch và phòng đấu giá thật lớn ở Huyễn Thần Giới thì sẽ ra sao? Trên thực tế, trong Huyễn Thần Giới đã sớm có thị trường giao dịch và phòng đấu giá như vậy rồi. Nói ví dụ như Linh Đan Đường, nhà Gia Cát, bọn họ đều có cửa tiệm buôn bán của mình trong Huyễn Thần Giới. Còn nhiều thế lực khác của Thiên giới cũng thực hiện hành vi buôn bán trong này.

Tuy nhiên, trong cả Huyễn Thần Giới mới chỉ có ba tòa Huyễn Thần thành, nơi đây có thể coi như tấc đất tấc vàng!

Cho dù là loại quái vật lớn trong thế giới thực như Linh Đan Đường, thì cửa hàng của họ trong Huyễn Thần Giới cũng không thể hiện được đủ vẻ xa hoa và khí thế xứng với cấp bậc thực sự của họ. Có thể nói, sở hữu một cửa hàng trong Huyễn Thần thành đã là việc khiến người ta khá hâm mộ rồi. Muốn lớn hơn sao? Gần như không thể nào!

Như vậy, nếu có thể xây thêm một tòa thành nữa trong ba tầng thiên địa nhân của Huyễn Thần Giới thì sao?

Nhìn dòng người trên phố qua lại như mắc cửi, Sở Mặc lâm vào trầm tư.

Nếu chuyện này có thể thành công, thì về mặt tài lực, hắn có thể trở thành một tu sĩ sở hữu trị giá tài sản lớn chỉ trong khoảnh khắc! Với một tu sĩ bình thường mà nói, họ thường ít khi muốn nhắc tới hai chữ của cải, bởi vì như vậy có vẻ rất tục tằng. Điều mà tu sĩ mưu cầu chính là trường sinh, là đại đạo, là cảnh giới cực cao, bọn họ không cầu tiền bạc. Nhưng cứ việc như vậy, không có bất kỳ tu sĩ nào sinh tồn được nếu tách rời của cải.

Mua đan dược cần tiền, mua pháp khí cần tiền, mua các loại công pháp… cũng rất cần tiền. Thậm chí bản thân họ tu luyện cũng cần có tiền!

Bởi vì tiền của tu sĩ không phải vàng bạc, mà là tinh thạch được ngưng kết từ vô số tinh khí trong trời đất! Cho nên, nếu có thể, Sở Mặc cũng không ngại trở thành một phú ông.

Nghĩ thầm trong lòng, hắn đi về hướng Huyễn Thần Điện.

Đổi về dung mạo sẵn có, lại gần như không ai có thể nhận ra hắn. Còn một điểm khác rất quan trọng là, những người mà Sở Mặc gặp khi mới tiến vào nhân tầng, thì hiện giờ cũng đều đã đột phá đến Đại La Kim Tiên, lên địa tầng rồi.

Hắn đang tiến bộ, người ta cũng không nhàn rỗi! Tất cả mọi người đều đang tiến bộ nhanh chóng! Bởi vì người có thể tiến vào Huyễn Thần Giới đều là kẻ nổi bật trong giới tu hành, là thiên tài.

Sau khi Sở Mặc tiến vào Huyễn Thần Điện, nhìn thoáng qua mấy bảng xếp hạng, vẫn như trong trí nhớ, có rất nhiều tu sĩ đang tụ tập. Đều là tu sĩ mới tiến vào Huyễn Thần Giới, sau đó đến thí nghiệm huyết mạch bản thân.

Dù là tu sĩ huyết mạch màu đỏ thấp nhất, nếu sau lưng không có bối cảnh gì đặc biệt, thì cũng vẫn sẽ được nhiều thế lực nhỏ tranh đoạt.

Dù sao chỉ cần là tu sĩ huyết mạch cũng đã coi như hùng mạnh lắmrồi.

Sở Mặc nhẹ nhàng cười, hướng về căn phòng của Giới Linh, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Chỉ sợ khắp Huyễn Thần Giới cũng chỉ mình hắn có đặc quyền này.

Quả nhiên, Giới Linh đã ngồi ở chỗ kia, như sớm biết được hắn sẽ tới vậy, nhìn Sở Mặc cười tủm tỉm:

- Coi như cũng được, độ gia tăng cảnh giới tàm tạm.

Sở Mặc lắc đầu cười khổ, ngồi trước mặt Giới Linh, nói thẳng vào vấn đề:

- Ta muốn xây dựng ba tòa thành trong ba tầng thiên địa nhân của Huyễn Thần Giới.

Giới Linh nao nao nhìn Sở Mặc:

- Ngươi định làm gì?

Sở Mặc cho Giới Linh một đáp án cực độ giản dị khiến y không biết nói gì cho phải:

- Kiếm tiền.

Giới Linh nhìn Sở Mặc có chút bất đắc dĩ:

- Ngươi thiếu tiền lắm à?

Sở Mặc gật gật đầu:

- Đương nhiên.

- Ngươi có biết làm vậy sẽ dẫn tới tranh cãi thế nào không?

Giới Linh nhìn Sở Mặc, nói một cách nghiêm túc:

- Thứ như tranh cãi ta không thèm để ý, nhưng ngươi thì sao? Ngươi chắc chắn là ngươi sẽ không bị làn sóng ghen tị của mọi người dìm cho chết đuối chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.