Vô số người, vì trận chiến này mà trực tiếp thay đổi quan điểm về Sở Mặc.
Đương nhiên, vẫn có một nhóm người cũng không vì trận chiến này xem trọng Sở Mặc. Quan điểm của bọn họ cũng rất đơn giản: Cảnh giới Chân Tiên và cảnh giới Đại La Kim Tiên cách một khoảng trời. Có lẽ Sở Mặc ở cảnh giới Đại La Kim Tiên rất hùng mạnh, thậm chí đã vượt qua tất cả bạn cùng lứa. Nhưng vậy thì sao? Lên được cảnh giới Chân Tiên rồi hãy nói! Đừng có chết yểu trên đường. Có kẻ ác ý, nguyền rủa Sở Mặc sẽ chết trên đường tấn công Chân Tiên.
Có kẻ xuất hiện sát khí.
Tuy nhiên họ đều không thay đổi được sự thật: Thiên giới đại nhân trẻ tuổi Long Thu Thủy, trong trận chiến cùng cảnh giới với Sở Mặc đã thảm bại. Bị Sở Mặc dùng hai quyền đánh bại.
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp tam giới, truyền tới phạm vi xa hơn.
Trên khán đài, nữ tử áo đen đứng lên theo dòng người rời đi. Từ đầu đến cuối, Sở Mặc không có biểu hiện dị thường nhưng hắn rất muốn đuổi theo thậm chí muốn mở miệng cầu Hồng Nguyệt giữ Kỳ Tiêu Vũ lại! Nhưng cuối cùng, hắn không làm gì, bởi vì như thế có thể thương tổn đến Kỳ Tiêu Vũ.
Sở Mặc còn không biết Kỳ Tiêu Vũ còn hay mất, căn cứ theo quẻ Phong Thủy thần thông, Kỳ Tiêu Vũ vẫn ở thế gian đấy. Chưa mất đi.
Xem ra nàng cũng muốn đi Thiên Lộ, bởi vì đó là cách nâng cao tu vi nhanh nhất!
Nếu thế còn có thời gian, còn kịp.
Trong lòng Sở Mặc nghĩ, sau đó ôm quyền thi lễ với đám đông hoan hô khích lệ hắn, nhảy xuống lôi đài. Lúc này, trên khán đài, Hổ Liệt, Lưu Phong và đám người Nguyệt Khuynh Thành đi tới trước Sở Mặc.
Huynh đệ, chúc mừng ngươi! Thật sự hùng mạnh!
Hổ Liệt nắm vai Sở Mặc biểu đạt sự kích động:
Suýt nữa hù chết ca ca! Ngươi đúng là có can đảm! Lợi hại! Đã nghiền! Quá sướng!
Hổ Liệt cười ha hả nói.
Lưu Phong hướng Sở Mặc gật đầu, sau đó nói:
Xong việc rồi, nên trả tiền đi chứ?
Sở Mặc cười cười, lấy năm chiếc thẻ đen đưa cho Lưu Phong:Cảm ơn.
Lưu Phong gật đầu:
Không cần khách khí, hẹn gặp lại trên Thiên Lộ!
Nói xong, không chờ Sở Mặc có phản ứng đã chạy đi nhanh như chớp, nhìn hành động như đứa bé chưa lớn chứ chẳng hề giống một đại nhân trẻ tuổi. Chỉ có người hiểu Lưu Phong mới biết hắn vốn là người trầm ổn, không hề lỗ mãng như vẻ ngoài.
Sở Mặc nhìn bóng lưng Lưu Phong, lộ ra vài phần suy tư.
Sau đó Hoàng Vô Song đi tới, nhìn Sở Mặc khẽ mỉm cười:
Quả nhiên không hổ thiên kiêu trải qua trăm trận chiến tung hoành tam giới, chúc mừng ngươi! Sở Mặc nhìn Hoàng Vô Song nói:
Hình như ngươi không thật sự vui như vậy?
Hoàng Vô Song cười ha hả:
Thêm một đối thủ mạnh mẽ sao vui được? Lại nói ta cùng Long Thu Thủy đối đầu nhưng hai nhà lại giao hảo, hiện tại hắn bị ngươi đánh thảm như vậy, ta còn thân cận với người, về nhà rồi sẽ có người chỉ trích ta.
Sở Mặc không nhịn được nữa cười rộ lên, bất kể thế nào Hoàng Vô Song cũng là người thẳng thắn, không vòng vo lấp liếm gì.
Hoàng công tử không coi ta như kẻ thù, ta đã rất cảm tạ.
Sở Mặc cười nói. Yên tâm, Hoàng mỗ từ trước đến nay thích kết giao bằng hữu. Với Sở công tử lại không có ân oán gì, đương nhiên không phải là kẻ thù. Ngươi tiếp tục cố gắng, Hoàng mỗ chờ ngày Sở công tử đuổi kịp.
Hoàng Vô Song nói xong nhìn Sở Mặc, sau đó nói:
Cáo từ trước, chúng ta Thiên Lộ tái kiến!
Thiên Lộ tái kiến!
Sở Mặc xua tay với Hoàng Vô Song.
Hổ Liệt nhìn Hoàng Vô Song rời đi, nhẹ giọng nói:
Hoàng Vô Song kỳ thực cũng là kẻ sòng phẳng,
Sở Mặc gật đầu. Lúc này, lại có người đi tới.
Lập tức khiến đám người Sở Mặc chú ý.
Vì tạo hình của hắn thật sự rất khác biệt, đồ vải thô, trên vai khiêng đại đao to như cánh cửa đến trước Sở Mặc, gọn gàng dứt khoát nói:
Nhanh tới cảnh giới Đế Chủ đi, ta chờ chiến với ngươi!
Hổ Liệt khóe miệng co quắp giới thiệu với Sở Mặc:
Tiêu Trường Bình, một trong đại nhân trẻ tuổi,
“. . . “ Sở Mặc đầu xám xịt, hắn không cảm nhận được địch ý gì từ người này mà chỉ có chiến ý. Cho nên hắn lập tức hiểu ý, cười cười:
Được! Sảng khoái!
Tiêu Trường Bình nhìn Hổ Liệt gật đầu, xoay người rời đi.
Người không biết còn thực sự nghĩ hắn kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. Nhưng người biết hắn đều biết Tiêu Trường Bình chính là người như vậy.
Sau đó, Lục Hồng Tuyết, Huyên Nhi, Huyên Huyên cùng Sở Thanh đi về phía Sở Mặc.
Vô số tu sĩ chưa rời đi hâm mộ nhìn Sở Mặc, bọn họ biết sau trận chiến này, thanh niên phi thăng từ hạ giới đã hoàn toàn bước vào hàng ngũ tu sĩ trẻ đứng đầu Thiên giới.
Dù giờ hắn chỉ là Đại La Kim Tiên, nhưng không có bất kỳ ai xem thường hắn. Tuy nhiên cũng có người nói mát:
Chờ xem, sẽ có người ở Thiên Lộ ngăn chặn hắn!
Đúng vậy, nhất định sẽ có vô số người không muốn hắn trưởng thành.
Có người âm thầm cười lạnh.
Lời này Sở Mặc cũng không để trong lòng, hắn nghe thấy cũng làm không nghe thấy. Ngẩng đầu nhìn đám người Lục Hồng Tuyết đi tới, nhìn thoáng qua Hổ Liệt bên cạnh.
Hổ Liệt nói:
Vị này chính là Lục Hồng Tuyết, đại nhân trẻ tuổi! Vị này. . . Khụ khụ, ta có chút không nhận ra, họ là tỷ muội song sinh, một người tên là Huyên Nhi, một là Huyên Huyên. Về phần vị này. . . Hổ Liệt nhìn nữ tử mặc đồ vàng, do dự một chút.
Huyên Huyên trực tiếp nhảy ra, nhìn Hổ Liệt nói:
Lão hổ ngốc, ta là Huyên Huyên! Nàng là Sở Thanh tỷ tỷ!
Hổ Liệt đầu xám xịt, lúc Huyên Huyên nhảy ra hắn cũng đã nhận ra, bởi vì trong hai tỷ muội nhân, Huyên Nhi an tĩnh, Huyên Huyên hoạt bát.
Sở Thanh nhìn Sở Mặc, trong đôi mắt tràn đầy vẻ phức tạp, vừa định mở miệng.
Sở Mặc nhìn nàng nói:
Ngươi cách xa ta một chút.
Những người khác lập tức ngơ ngẩn, có chút khó tin nhìn Sở Mặc. Không thể ngờ Sở Mặc lại nói như vậy, tất cả đều ngẩn ra. Sở Thanh cũng nao nao, lập tức thấy đôi mắt tinh thuần của Sở Mặc đầy vẻ phức tạp thì lại tươi cười. Như hoa nở, rạng rỡ và xinh đẹp.
Trên người ta không có.
Sở Thanh nhẹ giọng nói:
Ta cũng chỉ hơn ngươi một tuổi thôi. Cho nên. . . Ta sẽ không cách xa đệ đâu!
Những người khác đều không hiểu ra sao, căn bản không hiểu hai người đang nói gì.
Sở Mặc nhíu mày:
Thật sao?
Ta sẽ không hại ngươi, càng không lấy tính mạng của mình ra đùa. Sở Thanh nói.
Lúc này, Hồng Nguyệt đi tới, sâu kín nói:
Trên người Thanh nhi không có.
Hồng Nguyệt cô cô. Sở Thanh thấy Hồng Nguyệt liền vui vẻ tươi cười.
Hồng Nguyệt cười với Sở Thanh, dịu dàng nói:
Ngươi làm như vậy, hẳn được bề trên bày mưu tính kế rồi hả?
Vâng, bọn họ cảm thấy nợ tiểu đệ nhiều, nhưng bọn họ cũng không dám nói tới tên tiểu đệ, ngày thường chỉ dùng chữ 'Hắn' thay thế.