Đằng sau chiếc mặt nạ của Sở Yên là gương mặt xinh đẹp diễm lệ đó đang phảng phất chút buồn phiền.
- Ta nghĩ, có lẽ là vì thiếu gia đang có việc quan trọng cần phải làm.
Tùy Hồng Nho trầm giọng nói:
- Hơn nữa trong thế đạo hiện nay, tình hình quá nguy hiểm. Tứ phương nhất định có rất nhiều người muốn tìm kiếm thiếu gia... muốn làm hại thiếu gia. Vì thế nên nếu thiếu gia không xuất hiện thì nhất định sẽ có lý do của cậu ấy.
- Nhất định phải quay trở về, nếu không thì chúng ta ở nơi này, làm những việc này chẳng phải là chẳng còn ý nghĩa gì nữa hay sao?
Sở Yên có chút buồn bã lo lắng nói.
- Tiểu thư vất vả rồi...
Tùy Hồng Nho nói:
- Khi nào thiếu gia trở về, nhất định cậu ấy sẽ cảm ơn tiểu thư!
Sở Yên nhẹ nhàng nói:
- Ta không cần hắn cảm ơn, ta chỉ cần hắn mạnh khỏe trở về thôi!
- Cậu ấy sẽ về, nhất định là sẽ mạnh khỏe trở về!
Tùy Hồng Nho kiên định nói.
Lúc này từ phía đằng xa trên thảo nguyên bỗng đột nhiên dấy lên một trận cát bụi. Đồng thời nền đất dưới chân bọn họ cũng khẽ rung động, tựa như có đến hàng nghìn quân vạn mã đang hướng về phía bọn họ mà lao tới.
Sở Yên và Tùy Hồng Nho đều ngừng nói chuyện, hai người bọn họ liếc nhìn nhau một cái. Trong ánh mắt của hai người bọn họ đều có thể cảm nhận được sự sốt ruột và kỳ vọng.
Hai người họ đã mong chờ... lần gặp mặt này từ rất lâu rồi.
Quay ngược sự việc trở lại bốn tháng trước đây, tức là một tháng sau khi Sở Mặc mất tích.
Bên trong Vương trướng của Vương đình trên thảo nguyên.
Na Y đã trở thành Nữ vương của thảo nguyên, nàng khẽ chau mày, nghe báo cáo của thuộc hạ. Đôi mày thanh tú của nàng cứ mãi chau lại thật chặt.
- Nữ vương bệ hạ, bên phía Đại Hạ đột nhiên xuất hiện một đội quân, ít nhất có tới mười vạn người xuất hiện ở biên giới tiếp giáp giữa lãnh thổ chúng ta và Đại Tề!
- Bọn họ còn di dân tới rất nhiều người, thuộc hạ không dám tiếp cận quá gần, chỉ e sẽ khiến cho bọn họ hiểu lầm. Nhưng tính ra ít nhất cũng phải hơn triệu người!
- Sao bọn họ lại có thể xuất hiện trên lãnh thổ của Đại Tề được cơ chứ? Thật là kỳ quặc!
Na Y chau mày thật chặt, nàng nhẹ nhàng nói:
- Không được manh động, tiếp tục điều tra.
Ba tháng trước đây.
Bên trong Vương trướng của Vương đình trên thảo nguyên.
- Nữ vương bệ hạ, bọn họ đã bắt đầu xây thành... trời ơi, quy mô của tòa thành đó thực sự là một tòa Vương thành! Nó hoàn toàn có thể chứa được hàng triệu người!
- Thông qua thuộc hạ điều tra được thì đám người đó dường như chính là thuộc hạ của tên thiếu niên đã quấy động sóng gió ở Đại Hạ.
- Tên thiếu niên đó được Hoàng đế Đại Hạ phong là Sở Vương. Thuộc hạ phái người đi một chuyến tới Đại Hạ thì nhận được một thông tin mà có lẽ bệ hạ sẽ có hứng thú!
- Ồ?
Người thiếu nữ có gương mặt xinh đẹp diễm lệ ngồi trên vương tọa dường như đã bắt đầu có một chút hứng thú với việc này.
- Cao Anh Tuấn, chiến thần trên thảo nguyên của chúng ta... đang ở chỗ của bọn họ!
- Gì cơ?
Trong đôi mắt của Na Y tức thì ánh lên tia nhìn nhạy bén, nàng nhìn tên thuộc hạ của mình mà thất thanh nói:
-Ngươi nói cho rõ!
Tên thị vệ đó cũng là một kỵ sĩ tương đối xuất sắc của Vương đình trên thảo nguyên. Kể lần khi Na Y trốn chạy trước đó tới nay, gã vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng. Vì thế đương nhiên gã biết trong lòng Nữ vương của mình đang nghĩ tới điều gì.
Gã nhìn Na Y và nói:
- Bên đó tổng cộng có năm người là những người cầm quyền. Trong đó nội quản là một người tên là Vương Đại Phát, người này trước kia là một đại phú hộ trong Viêm Hoàng Thành, rồi sau đó không hiểu vì lý do gì mà y lại đầu quân cho Sở Vương Mặc. Y chủ yếu phụ trách công việc xây dựng tòa thành lớn này.
- Những người khác thì sao?
Na Y nhìn tên kỵ sĩ tâm phúc của mình mà hỏi:
- Chiến thần đang phụ trách công việc gì?
- Chiến thần phụ trách luyện binh! Dường như đã lên tới chức Tổng giáo đầu của mười vạn đại quân!
Tên kỵ sĩ đó nói:
- Còn có một người đàn ông cụt một tay nữa, cũng có những danh vọng rất lớn ở trong quân đội. Theo những gì mà thuộc hạ điều tra được thì đội quân đó có lẽ có liên quan đến người có tên là Vương Đại Phát. Nhưng tới đây không lâu sau thì cả đoàn quân đó... đều đã nằm trong tay của người đàn ông bị mất một cánh tay.
- Ừm.
Na Y đột nhiên thở gấp khiến cho giọng nói cũng như muốn lạc giọng đi:
- Ngươi tiếp tục nói.
- Còn có một tên thiếu niên nữa tên là Hứa Phù Phù, là cháu trai của vị quan cao cực phẩm Thủ Phụ đại nhân Hứa Trung Lương, gã xếp thứ mười trong thứ hạng của gia tộc, người ta thường gọi gã là Hứa thập công tử. Trong số mười vạn đại quân đó, gã thống lĩnh năm vạn quân! Tên kỵ sĩ nói:
- Còn có một người phụ nữ tên là Liễu Mai Nhi, dường như đó là vợ của Hứa Phù Phù. Khi thuộc hạ lẩn được vào thành rồi thì mới biết mọi người gọi nàng là Hứa phu nhân.
- Ngươi làm thế nào để lẻn được vào trong đó vậy?
Na Y độ nhiên hỏi câu hỏi ngoài lề.
Tên kỵ sĩ cười nói:
- Bọn họ xây thành, những nguyên liệu để xây dựng thì không biết họ vận chuyển từ đâu, nhưng có thể cảm nhận được nguồn lực tài chính của bọn họ rất hùng hậu. Nhưng họ lại rất thiếu người làm phổ thông.
- Chẳng phải có hàng chục triệu người, lại còn có đại quân mười vạn người hay sao?
Na Y ngước đôi mắt xinh xắn nhìn tên kỵ sĩ đó.
Tên kỵ sĩ đó khẽ chột dạ một cái rồi cười khổ thầm trong lòng: Nàng ấy là Nữ vương cao quý, hơn nữa trái tim đã có chủ , nàng không phải là người mà gã có thể thương nhớ được...
- Hàng chục triệu người đều đã được phân công công việc rõ ràng, hơn nữa công trình tòa thành lớn như vậy thì đương nhiên cần càng nhiều người càng tốt. Vì thế nên họ bắt đầu chiêu mộ người làm. Rất nhiều người dân của chúng ta đều đi làm thuê cho họ. Điều kiện bên đó thuê người rất tốt, ngay cả đến thuộc hạ mới làm ở đó có mấy hôm thôi mà cũng đã có cảm giác muốn ở lại đó.
Kỵ sĩ khẽ cười nói:
- Về phần một trăm ngàn đại quân kia, vẫn đang luôn luôn tấn công những thành thị của Đại Tề ở gần đó… trong thời gian hơn một tháng này, bọn họ đã chiếm đóng hai tòa thành lớn của Đại Tề rồi!
Chà!
Na Y không kìm nổi hít một hơi khí lạnh:
- Tình huống gì thế này chứ? Một Vương gia được Đại Hạ phong vương… mang theo hơn một triệu người chạy đến Đại Tề để chiếm đoạt địa bàn? Hơn nữa… còn muốn dựng lên một tòa thành lớn. Đây là ý muốn chiếm đóng vĩnh viễn à!ư\\fzz