Thí Thiên Đao

Chương 577: Chương 577: Thẩm Ngạo Sương




Thẩm Tinh Tuyết nhìn nữ tử mặc cung trang, nước mắt trực tiếp chảy ra, hô lên một tiếng:

- Nương!

Sau đó bổ nhào vào trong lòng của nữ tử mặc cung trang.

- Con gái ngoan, nương có lỗi với con.

Nữ tử mặc cung trang có tướng mạo rất đẹp, nhìn qua cũng khoảng ba mấy tuổi, có tám phần tương tự với Thẩm Tinh Tuyết, cùng với Thẩm Ngạo Băng đứng một bên cũng có sáu phần tương tự.

Hai tỷ muội xinh đẹp giống nhau nhưng khác biệt là một ôn hòa cao quý, một… lại lạnh lùng.

Trong cơ thể của Thẩm Ngạo Băng phát ra hơi thở của Tiên Thiên, cũng không phải bởi vì tỷ tỷ xuất hiện mà thu hồi lại, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua tỷ tỷ của mình nói:

- Thẩm Ngạo Sương, đừng tưởng rằng ngươi đã đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên rồi là có thể quản chuyện của ta, không liên quan tới ngươi.

- Muội muội, ta không muốn quản chuyện của ngươi, chỉ có điều không nghĩ tới chuyện lại ồn ào đến mức này.

Nữ tử mặc cung trang thở dài, ôn hòa nói.

Thấy nữ tử mặc cung trang này, Sở Mặc mới biết được vì sao Thẩm Tinh Tuyết lại có tính tình vừa dịu dàng vừa cẩn thận chặt chẽ, đều là có nguồn gốc từ mẫu thân của nàng cả.

Ngay cả đã là cao thủ Tiên Thiên đứng ở nơi Phàm giới đỉnh cao này nhưng tính cách vẫn dịu dàng mềm mỏng thế.

Đoán là cũng chính vì vậy, năm đó mới có thể khiến vị hoàng thượng của Đại Hạ kia mê mẩn, đổi lại là một người khác… cho dù bị khi phụ sỉ nhục chỉ sợ sau khi khôi phục việc thứ nhất cũng trực tiếp giết chết đối phương.

- Không liên quan gì đến ngươi!

Thẩm Ngạo Băng lạnh lùng nói:

- Ta nếu năm đó đã đồng ý với ngươi thì ngươi có thể rời khỏi Phi Tiên, như vậy hiện giờ ngươi có thể đi rồi.

Nữ tử mặc cung trang dịu dàng nói:

- Ta còn có thể đi đâu chứ?

- Trời đất rộng lớn nơi nào không thể dung thân? Ngươi lại không có tiền đồ như vậy, trong lòng có phải vẫn nghĩ đến nam nhân kia không?

Thẩm Ngạo Băng chĩa mũi dùi trực tiếp nhắm ngay vào tỷ tỷ của ả, sau đó ả cười lạnh nói:

- Đúng rồi, đã quên nói cho ngươi một việc, nam nhân vô dụng kia của ngươi đã xuống đài rồi, ha ha, bị em trai ruột của hắn trực tiếp đuổi xuống ngai vàng Hoàng đế Đại Hạ, bây giờ. . thành thái thượng hoàng rồi! Nghe rất uy phong đúng không? Vừa lúc ngươi đi tìm hắn thì các ngươi có thể thành một đôi rồi.

Thẩm Ngạo Băng cười lạnh cố tình trào phúng chuyện này.

Lúc này, nữ tử mặc cung trang Thẩm Ngạo Sương bỗng nhiên sâu kín nói:

- Hắn rốt cục bị đẩy khỏi quyền lực sao? Em trai của hắn? Hạ Kinh làm hay sao? Đã biết rồi, cũng giống như năm đó ngươi làm với ta thôi.

Lời nói của Thẩm Ngạo Sương vừa nói ra, tiếng cười lạnh của Thẩm Ngạo Băng lập tức dừng lại, sau đó trên mặt của ả hiện ra vẻ oán độc:

- Thẩm Ngạo Sương, ta biết mà, trong lòng ngươi luôn hận ta! Vừa đúng, thừa dịp cơ hội hôm nay….

Ả còn chưa dứt lời đã bị nữ tử mặc cung trang Thẩm Ngạo Sương cắt đứt, mà đây… cũng là từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Thẩm Ngạo Sương cắt đứt lời nói của ả.

- Ngươi hãy nghe ta nói hết đã!

Thanh âm của Thẩm Ngạo Sương tuy là vẫn mềm mại như cũ nhưng mang theo một lực lượng không thể kháng cự được, trực tiếp khiến Thẩm Ngạo Băng ngẩn người.

- Mười năm trước ta cũng đã đột phá Tiên Thiên.

Thẩm Ngạo Sương ôn nhu nói:

- Ta không muốn tỷ muội ruột thịt chúng ta phải xung đột bạo lực, huống chi ngươi thật sự thích hợp làm chưởng môn này hơn ta. Do ngươi làm chưởng môn của Phi Tiên mạnh hơn ta nhiều. Ít nhất đệ tử của Phi Tiên chúng ta có ngươi ở đây cũng sẽ không bị khi phụ sỉ nhục.

Thẩm Ngạo Băng ngẩn người, một bụng tức giận dường như là mất đi mục tiêu, ngơ ngác đứng ở đó.

- Nhưng chuyện hôm nay ngươi đã quá rồi.

Thẩm Ngạo Sương dịu dàng nói:

- Đứa bé này rõ ràng đã nói hắn không tới mang đệ tử Phi Tiên chúng ta đi, hắn tới nơi này là vì xem người thân của mình có an toàn hay không. Nếu là như thế chúng ta cần gì phải làm người xấu chứ? Ngươi nói đứa bé ở Thiên ngoại kia, ta cũng biết hắn, tên là Lý Trúc đúng không?

Khóe miệng Thẩm Ngạo Băng co giật, mí mắt nhảy nhảy nhưng không phủ nhận, gật đầu.

Cho tới lúc này ả mới hiểu được, vị tỷ tỷ này của mình cũng không yếu mềm vô năng như mình đã nghĩ, cũng không ngu xuẩn như mình nghĩ.

Nàng ta chỉ rất ôn nhu thôi.

Cho dù là hận. . . cũng biểu hiện dịu dàng như thế!

Trong thâm tâm của nàng ta đương nhiên là không thương vị Hoàng đế Đại Hạ kia, thậm chí là còn hận nữa, nhưng nàng ta quá thiện lương. Hoàn toàn không biết hận một người là như thế nào.

Tuy nhiên ả nghe nói vị hoàng đế bị người ta đạp đổ thig lại thờ ở đã nói rõ địa vị của người đó trong suy nghĩ của nàng ta.

Những lời này vừa mới nói ra lại ngoài dự liệu của Thẩm Ngạo Băng.

Trong lúc đó ả có cảm giác lần đầu tiên quen biết tỷ tỷ của mình.

- Lý Trúc kia không phải là một người bình thường.

Thẩm Ngạo Sương nói.

- Làm sao ngươi biết? Hắn chẳng qua chỉ là một ngoại tộc của Thiên ngoại…

Thẩm Ngạo Băng theo bản năng phản bác lại.

- Không có liên quan gì với nơi đó, bốn năm trước ngươi rời khỏi Phi Tiên ta không quá yên tâm nên đi theo phía sau ngươi…

Thẩm Ngạo Sương ôn nhu nói.

Sắc mặt của Thẩm Ngạo Băng cũng đại biến, không nhịn được mà lui về phía sau mấy bước:

- Ngươi, ngươi vẫn luôn ở phía sau ta?

- Đúng vậy đó, ngươi làm những chuyện gì ở Đại Hạ ta đều nhìn thấy cả, ở hoàng cung của Đại Hạ những chuyện ngươi làm mặc dù có chút quá phận nhưng cũng không đáng nói, người kia chết chưa hết tội, chỉ lấy hai mắt của hắn đã quá hời rồi.

Thẩm Ngạo Sương than nhẹ một tiếng:

- Nếu hắn không phải huynh trưởng cùng cha khác mẹ với Tuyết Nhi thì ta đã giết hắn rồi.

Thẩm Ngạo Băng bắt đầu trầm mặc.

Thẩm Ngạo Sương còn nói thêm:

- Đứa nhỏ Sở Mặc đang ở đây nói những lời gì ta cũng biết, hơn nữa… thật ra ta còn biết đứa nhỏ này cũng không lừa ngươi, sư phụ của hắn từng âm thầm thử ta.

Sở Mặc sửng sốt nhìn vị mỹ phụ mặc cung trang này.

Thẩm Ngạo Sương hạ giọng nói:

- Ta hoàn toàn không phải đối thủ của người nọ, cơ bản cũng không phải cách nhau một tầng thôi đâu, hắn muốn giết ta quả thực dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức. Cho nên, lúc ấy ngươi rời khỏi chưa xung đột lớn với đứa nhỏ Sở Mặc này là lựa chọn chính xác.

Đôi tay mảnh khảnh của Thẩm Ngạo Băng trong tay áo gắt gao nắm chặt rồi lại buông ta, trong lòng bàn tay không ngờ lại chảy ra một tầng mồ hôi.

- Sau này, sau khi sư phụ của đứa nhỏ này phi thăng rời đi ta cũng thấy rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.