Năng lực của Chuẩn Chí Tôn, không cần hoài nghi. Có xa vạn dặm cũng chỉ là một ý niệm.
. . . . . .
Lưu Vân không nghĩ cơ duyên của mình tới nhanh như vậy, cũng đúng lúc như vậy. Có lẽ, tới cảnh giới nhất định, đột phá là chuyện nước chảy thành sông. Trên bầu trời, có tám chí tôn ánh tượng bao quanh nàng.
Giờ này, Lưu Vân cũng đã hiểu được, cơ duyên của nàng. . . Là thiên đại cơ duyên!
Dù lúc có tin sư nương Sở Mặc độ kiếp xuất hiện mười ba tôn chí tôn ánh tượng, nhưng Lưu Vân cũng không hâm mộ, cũng không ghen tị. Bởi vì có là một trăm thì cũng là cơ duyên của người ta.
Không liên quan tới nàng.
Thiên kiếp giáng lâm, Lưu Vân vẫn duy trì tâm tình thoải mái ứng đối.
Nơi này cách xa tòa cổ thành. Lưu Vân cảm thấy, nơi này hẳn là an toàn rồi.
Tuy nhiên trong lúc độ kiếp, nàng vẫn cảm ứng được phương xa có người đang rình nàng.
Tu sĩ độ kiếp luôn gặp phải thiên đạo khảo nghiệm, nhưng khi đó linh giác cũng hùng mạnh nhất.
Nhưng nàng cũng không bối rối, nàng tin vào lúc độ kiếp thì có là ai cũng không có gan tới quấy rầy.
Hậu quả của Thiên kiếp không phải ai cũng thừa nhận được.
Cho nên Lưu Vân rất bình tĩnh. Phương xa Từ Yên cũng rất bình tĩnh, bởi vì nàng không nhận ra có người quan sát nơi này.
Mấy ngàn dặm, trong hư không, có một pho tượng mơ hồ.
Thân ảnh ấy tỉ mỉ nhìn Lưu Vân, thật lâu sau mới hạ giọng nói:
- Là một nha đầu, đại nhân muốn tìm lại là một gã nam tử. Cho nên, không cần quá chú ý. Tuy nhiên. . . Tám chí tôn ánh tượng, thiên phú thật kinh người! Thành tựu tương lai có thể siêu việt hơn ta. Cũng thật xui, nơi từng là chí tôn Thiên giới lại không đồng ý cho Thiên Lộ thổ dân tu sĩ thăng tiến. . . Sự phân biệt này đúng là khiến người ta căm tức. Không nhìn cũng được!
Nói xong, thân hình chợt lóe, trực tiếp biến mất giữa hư không. Hắn biết đây là Thiên giới nữ tu sĩ thăng tiến, nhưng hắn cũng không biết tin về Lưu Vân. Thế nên kết nối với La Quật, ý thức được không đúng thì cả Từ Yên cũng đã độ kiếp xong, rời khỏi Thiên Lộ.
Điều này khiến Đế Chủ hối hận không thôi.
Lưu Vân đang đột phá cảnh giới Đế Chủ, thiên địa cuồn cuộn tinh khí chen chúc vào thân thể nàng, sau đó chính là tám chí tôn ánh tượng tiến vào, tuyên khắc đạo đài. Trong tương lai, đạo tám vị chí tôn từng lĩnh ngộ sẽ không ảnh hưởng tới Lưu Vân.
Đó. . . Kỳ thật cũng là một loại kế thừa!
Một loại chỉ dẫn đến từ tu sĩ cao nhất Thiên giới. Ầm!
Lưu Vân thoải mái bước qua ngưỡng cửa Đế Chủ tam trọng thiên.
Tinh khí vẫn chưa đình chỉ, lực lượng trong cơ thể Lưu Vân vẫn điên cuồng hướng lên trên.
Ầm!
Gông xiềng Đế Chủ tứ trọng thiên dễ dàng giải khai, Lưu Vân bước vào Đế Chủ tứ trọng cảnh.
Thân thể của nàng sáng lên, đó là lực lượng trong thân thể tích lũy tới trình độ nhất định, từ hư không chuyển thành thực chất. Ầm ầm!
Hào quang trong cơ thể Lưu Vân thêm chói mắt, nàng bước vào Đế Chủ ngũ trọng cảnh.
Từ Yên ở xa quan sát, nét mặt mừng rỡ, nàng thấy vui thay cho Lưu Vân.
Rõ ràng Lưu Vân đã tấn thân vào hàng ngũ Đế Chủ!
Cho dù Linh Đan Đường Phùng Xuân Đế Chủ cũng chưa tới lục trọng thiên, mà hiện giờ Lưu Vân đã đột phá đến ngũ trọng rồi, xem ra vẫn còn có dư lực!
- Tiếp tục. . . Tiếp tục đột phá!
Từ Yên nhỏ giọng hô. Mỗi một lần Thiên Lộ mở ra, đều ý nghĩa có lượng lớn Đế Chủ sinh ra, dấu hiệu cho các tân cường nhân quật khởi.
Nhưng đã có mấy vạn năm chưa xuất hiện cảnh rầm rộ này.
Đây quả thật là thế hệ cực kỳ huy hoàng, những đại nhân trẻ tuổi lúc trước, ngoại trừ vài người xui xẻo ở ngoài, gần như đại đa số đã được nâng cao rất lớn.
- Tiếp tục!
Từ Yên không kìm nổi nói một câu.
Như đáp lại lời khuyến khích của nàng, Lưu Vân bộc phát ra hào quang rực rỡ, đẹp như mặt trời! Chiếu rọi thiên địa!
Ầm!
Cảnh giới Lưu Vân trực tiếp tăng lên tới Đế Chủ lục trọng thiên!
- Thật tốt quá!
Từ Yên kích động rơi nước mắt!
Các nàng đi tới hôm nay đã trải qua quá nhiều đau khổ, đồng bạn mất đi khiến các nàng thành thục lên. Hiện giờ nhìn bằng hữu tốt nhất đạt được cơ duyên lớn như thế, nàng không kìm nổi rơi lệ.
Cảnh giới Lưu Vân tăng một hơi tới Đế Chủ lục trọng trung kỳ, tia sáng kia bắtđầu kiềm chế lại.
Thiên địa tinh khí từ từ lui về.
Lưu Vân như một pho tượng tiên tử từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mắt Từ Yên.
Từ Yên lẩm bẩm nói:
- Gương mặt tươi cười này, hẳn là nên cho người kia xem mới đúng!
- Ủa? Yên nhi ngươi đang nói gì thế?
Từ Yên phục hồi tinh thần, nhìn Lưu Vân vui vẻ tươi cười:
- Tiểu Vân, chúc mừng, trở thành Nữ Đế rồi !
Lưu Vân gật đầu, sau đó nói:
- Đến ngươi rồi, Yên nhi, ta hộ pháp! Không cần chúc mừng ta, lát nữa ngươi cũng là Nữ Đế!
Từ Yên nghiêm túc cười sáng lạn:
- Ta biết rồi. Giờ ta đã có thể cảm nhận được rung động của xiềng xích Đế Chủ, ta còn cảm ứng được Cường Tử ca, Tiểu Duyệt đang nhìn ta! Tiểu Vân, chúng ta sẽ sống cả phần của họ, được không?
Nước mắt Lưu Vân rơi xuống, nghẹn ngào nhìn Từ Yên:
- Đúng thế!
Thân hình Từ Yên từ từ dâng lên, sau đó giống như cầu vồng bay về hư không xa xôi. Trên bầu trời, kiếp vân ngưng tụ, tia chớp màu tím tung hoành.
Trên trời, một pho tượng tôn chí tôn. . . Xuất hiện!
Lưu Vân thoáng kinh hãi, rồi lập tức lộ ra niềm vui bất ngờ.
Chí tôn ánh tượng!
Không ngờ Từ Yên đột phá cũng có chí tôn ánh tượng, chẳng lẽ đây là cơ duyên của chúng ta sao? Hay. . . Đây là Cường Tử, Tiểu Duyệt đang trợ giúp?
Nghĩ đến những bằng hữu đã mất, Lưu Vân đau lòng. Nhìn bóng dáng nữ tử trên cao đầy duyên dáng, Lưu Vân lại tràn đầy hy vọng vào tương lai. Còn sống thì phải đi về phía trước, nhất định phải đi thẳng về phía trước. Quay đầu lại chỉ tăng thêm sầu não.
Tu hành như thế, cuộc sống. . . Cũng như thế!
Cuối cùng Từ Yên cũng đột phá đến Đế Chủ tầng bốn. Chính nàng cũng không ngờ mình có thể đạt được thành tựu như vậy. Nàng nhìn Lưu Vân, dù trên người nàng còn vết thương do thiên lôi lưu lại nhưng khuôn mặt nàng lại nở nụ cười hạnh phúc.
So với đại nhân trẻ tuổi, cảnh giới này không tính là cao nhưng so sánh nhóm người tiến vào thiên lộ trong hai vạn năm trở lại đây thì chắc chắn không thấp.
Trong quá khứ, chỉ có các đại nhân trẻ tuổi mới có thể đạt được trình độ này. Nhưng hôm nay, một tu sĩ còn lâu mới có thể đánh đồng với đạinhân nào, lại có thể có thành tựu đáng ngưỡng mộ như vậy.
- Tiểu Vân, ta… ta thật sự trở thành Nữ Đế rồi. Ta vui quá đi. Cảm ơn ngươi, cảm ơn Sở Mặc…