Mặc dù mọi người thường xuyên gặp mặt, nhưng bọn họ đều có cảm giác có lẽ một ngày nào đó bế quan đi ra thì sẽ không còn gặp lại được người này nữa.
Hắn tiến bộ quả thực là quá nhanh!
Nửa năm trôi qua hắn đã thành công bước vào cảnh giới nửa bước Luyện Thần, điều mà tất cả tu sỹ Linh Giới đều tha thiết mong ước.
Nói cách khác, nếu hắn muốn thì đã có thể dẫn động Thiên kiếp bất cứ lúc nào để phi thăng Tiên Giới rồi!
Mọi người không ai nhắc tới chuyện này, thạm chí những việc dính dáng tới chuyện này, bọn họ đều không nhắc tới.
Bởi vì trong lòng bọn họ đều lo lắng, nếu một ngày nào đó Sở Mặc nói với họ: "Ta phải đi rồi! "
Tới lúc đó, bọn họ sẽ đi đâu về đâu?
Cũng may, từ trước tới nay, Sở Mặc cũng chưa từng nói ra câu này. Chỉ là hắn đang không ngừng làm vững chắc đạo cơ của chính mình, không ngừng cường hóa chiến lực mạnh nhất mà các cảnh giới có thể thi triển được!
Nửa năm qua, số lần tranh đấu giữa hắn và Đại Công Kê đã vượt qua hai mươi lần!
Mặc dù không biết thắng thua thế nào, nhưng sau mỗi lần chiến đấu, Đại Công Kê đều biến mất mấy ngày, còn Sở Mặc luôn trở về sớm nhất.
Chiến lực của hắn đã ngày càng mạnh hơn.
Mạnh tới mức mỗi lần Phương Lan đề nghị luyện tập một lúc với sư phụ, Sở Mặc chỉ bất động, duy nhất dùng thần niệm ngưng kết ra các loại công kích khiến Phương Lan còn tới mức phải mệt mỏi chiến đấu.
Mặc dù Sở Mặc vẫn bình thản như vậy, nhưng khoảng cách quá lớn lại khiến đám nữ nhân xinh đẹp hiểu rõ, hắn sẽ nhanh chóng phi thăng thôi.
- Được rồi, ta biết các người đang nghĩ gì, thực tế, cho dù thế nào, các người đều là những người thân cận nhất của ta.
Sở Mặc thở dài, sau đó hắn gượng cười vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ lắc đầu, không nhắc tới việc này nữa. Hắn nhìn Phương Lan nói:
- Các người nghĩ nơi này chả có gì hay ho cả, đó là vì các người không thấy linh mạch tiềm ẩn ở nơi này.
- Ở đây có tiềm ẩn linh mạch?
Đổng Ngữ đột nhiên sáng mắt nhìn Sở Mặc, tỏ ra vẻ chàng đừng có mà lừa ta, nếu nói rằng trong đám nữ nhân này ai còn có thể duy trì vẻ thản nhiên khi đối mặt với Sở Mặc, e là cũng chỉ có tiểu nha đầu lòng dạ cởi mở này.
- Đương nhiên rồi.
Sở Mặc gật đầu.
- Nhưng. . . nhưng muội thật sự không cảm nhận được!
Đổng Ngữ nói xong còn lấy ra một chiếc la bàn nhỏ từ trên người, chiếc la bàn rất tinh xảo, chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, là một pháp khí của Thiên Giới. Miệng nàng lẩm bẩm:
- Tinh la bàn còn không có bất kỳ phản ứng nào, nếu ở đây thực sự có linh mạch, cho dù nó ở sâu thế nào. . . Tinh la bàn chắc chắn sẽ có phản ứng!
Sở Mặc mỉm cười lắc đầu:
- Pháp khí tốt mấy cũng chỉ là một vật vô tri, không phải là vạn năng.
Nói xong, Sở Mặc đột nhiên bấm mấy pháp quyết, điềm tĩnh nói:
- Duy nhật có thần thông thực sự mới có thể kích hoạt được linh mạch nơi này!
Lúc nói, hắn lấy hắn làm trung tâm của dãy núi, từ bốn phương tám hướng bắt đầu vọng lại một dao động nhè nhẹ.
Đám nữ nhân tức khắc đều đổi sắc mặt, bởi vì dao động nhè nhẹ này chính là đặc trưng rõ rệt nhất của linh mạch.
- Ai dô, Tinh la bàn động rồi. . . cường độ này. . . nó. . . nó rõ ràng không ngừng tăng mạnh! Quá thần kỳ mà!
Đổng Ngữ tay cầm Tinh la bàn hét lớn. Còn những nữ nhân khác thì hoàn toàn bị dao động làm cho ngây người!
Bởi vì mỗi đợt pháp quyết mà Sở Mặc đánh ra, dao động của linh mạch ở nơi này lại càng trở nên vô cùng mãnh liệt! Thậm chí mạnh tới mức khiến các nàng phải trợn mắt há mồm!
Sở Mặc thi triển Phong Thủy thần thông, hắn không ngừng đào động sơn xuyên đại địa, trực tiếp dẫn ra linh mạch cực đại ẩn sâu trong lòng đất này. Dãy núi vốn không có thần tú, gần như trong chốc lát đã phát sinh biến hóa long trời lở đất!
Trước tiên chính là những thực vật sinh trưởng tại đấy, chúng đều như phát điên, một số thực vật vốn có linh tính càng phát triển lên tầng cao hơn.
Những sinh linh sinh trưởng trong dãy núi này đều quỳ sát tại đây, trong đó có một bộ phận sinh linh vốn đã có linh tính hơn người, đôi mắt không ngừng nhỏ lệ!
Đây là những giọt lệ cảm kích!
Ơn điểm hóa giống như tái sinh!
Chưa tới thời gian một nén nhang, dãy núi vốn bình thản không có gì là lạ trực tiếp hóa thành một động thiên phúc địa thực sự!
Một ngọn núi nhỏ vốn không hút mắt, cũng không có thần vận sung túc!
Núi không cao nhưng có tiên thì linh!
Sở Mặc với chiêu thức xuất thần nhập hóa của Phong Thủy thần thông trực tiếp đã thay đổi vận mệnh của trời đất một phương.
Đây mới là điểm hùng mạnh thực sự của Phong Thủy thần thông!
Lật tay thành mây, đảo tay thành mưa , nắm trong tay vận mệnh của một phương.
- Ở đây mà xây dựng một môn phái ắt sẽ danh chấn thiên hạ!
Tần Thi ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, miệng lẩm bẩm.
- Sở Mặc, đặt tên cho nơi này đi!
Diệu Nhất Nương hơi run rẩy, khóe mắt ướt đẫm, dịu dàng nói.
- Gọi là Phiếu Miểu Sơn (mờ mịt) đi!
Sở Mặc nói:
- Nơi mà đặt Phiêu Diêu Cung không gọi là Phiếu Miểu Sơn thì gọi là gì?
- Phiếu Miểu Sơn. . . Hay đấy!
Diệu Nhất Nương nói:
- Từ nay trở đi, Linh Giới có thêm một ngọn thần sơn thực sự rồi!
Sau đó, Sở Mặc nhìn đám nữ nhân:
- Nhất Nương, Tinh Tuyết, Tiểu Nha, Hoàng Họa, Tần Thi, Đổng Ngữ, Phương Lan, Bình Bình, Thiên Duyệt, Thiên Kỳ. . .
Đám nữ nhân ngạc nhiên nhìn Sở Mặc đang lần lượt đếm, không biết hắn muốn làm gì.
- Các nàng. . . có đồng ý gia nhập Phiêu Diêu Cung, trở thành thành viên của Phiêu Diêu Cung không?
Tần Thi khẽ cười mỉm:
- Chúng ta chả phải sớm đã là thành viên của Phiêu Diêu Cung rồi sao?
Đổng Ngữ gật đầu:
- Phải, sớm đã là vậy rồi!
Phương Lan nói:
- Đương nhiên là đồng ý!
Bình Bình cũng không chút do dự:
- Sẵn sàng!
Lục Thiên Duyệt nhìn Sở Mặc, khẽ gật đầu:
- Rất vui lòng!
Lục Thiên Kỳ cười:
- Nghiêm túc vậy sao? Ta đương nhiên không từ chối rồi.
Ngược lại thì Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, hai nữ nhân quen biết Sở Mặc lâu năm nhất đều hơi nhíu mày, nhìn Sở Mặc cảm giác dường như hắn vẫn còn lời muốn nói.
Quả nhiên, Sở Mặc lập tức nói tiếp:
- Ngày mà Phiêu Diêu Cung thành lập ở Linh Giới, mười người các nàng chính là một trong mười đại tổ sư của Phiêu Diêu Cung! Từ nay về sau, bất luận là tới Tiên Giới hay Thiên Giới đều là như vậy! Các nàng luôn là một trong mười đại tổ sư của Phiêu Diêu Cung.
Bình Bình và Phương Lan lập tức tỏ vẻ hoảng hốt, Bình Bình không kìm được hỏi:
- Ta. . . ta sao có thể xứng đáng?