- Không phải, vẫn có cách.
Tiêu Cường rất tỉnh táo, chỉ số thông minh tương đối cao, rất nhanh đã nói:
- Phái người âm thầm truyền tin cho Sở Mặc.
- Cái này. . .
Thẩm Tuấn ít nhiều có chút do dự.
Bởi vì ở sâu trong nội tâm, thật ra hắn cũng không muốn làm Sở Mặc có kết quả tốt. Hầu như không có ai biết, đối với cửu công chúa Hạ Trăn Trăn, hắn cũng rất yêu thích.
- Chớ do dự, còn do dự nữa, ngay cả người nhà chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.
Tiêu Cường nói.
- Được.
Rốt cục Thẩm Tuấn cũng gật đầu. Bởi vì hắn hiểu được, một khi Sở Mặc gặp chuyện không may, xui xẻo. . . tuyệt đối không chỉ có Lưu Hạ. Nếu như Lưu Hạ là thủ phạm chính, mấy người họ. . . đều là tòng phạm!
Chuyện này là cái quái gì vậy, quả thực điên rồi!
Sở phủ.
Sở Mặc yên lặng ngồi đó đọc sách, bất chợt, một mũi tên bắn lén bắn thẳng từ cửa sổ vào, bắn lên cây cột bên mặt hắn. Sức mạnh của mũi tên cực lớn, cắm phập một phần ba vào trong cây cột.
Một mũi tên này nếu như bắn vào mi tâm của hắn thì chỉ e hắn cũng mất mạng. Cho nên Sở Mặc lại càng hoảng hơn, hít sâu một hơi. Lúc này phía sân ngoài truyền tới tiếng hò hét và tiếng Y Duệ Phiêu Vũ hét lên.
Tiếp theo có cao thủ trong phủ đuổi theo, đồng thời, có quản gia ở bên ngoài lo lắng hỏi:
- Thiếu gia, ngài không sao chứ?
- Ta không sao.
Sở Mặc ít nhiều có phần chưa tỉnh hồn, nhưng nhìn qua cũng coi như trấn định. Thể chất của hắn tuy yếu nhưng dù sao hắn cũng là con trai của đại tướng quân.
Gặp chuyện gì cũng vẫn rất lãnh tĩnh.
Sau đó, Sở Mặc quay đầu nhìn về phía mũi tên, trên cán mũi tên buộc một phong thư.
Sở Mặc lấy phong thư xuống sau đó mở ra nhìn thoáng qua, lập tức nhẹ nhíu mày. Trong đôi mắt tinh thuần kia không khỏi lộ ra vẻ tức giận.
Sau đó hắn đốt phong thư, ném tro vào trong chậu hoa.
Rồi lại ngồi chỗ cũ như không có chuyện gì xảy ra.
Ba ngày sau, hắn đi một mình trên đường như đang đi dạo phố, nhưng hướng đi tới lại là một nơi vắng vẻ. Cho đến khi hắn đi vào trong con hẻm không bóng người, trước sau đột nhiên nhiều thêm hai người.
Hai người đó đều mặc hắc y, che kín mặt, mắt lộ ra hung quang. Không nói hai lời liền xuất thủ với Sở Mặc. Hai luồng hàn quang lạnh lùng chém thẳng vào đầu của Sở Mặc.
Sở Mặc đứng ở đó giống như không cảm giác được gì, dưới cái nhìn của hai người này kỳ thực như đang sợ ngây người.
Một tiểu hài tử mười mấy tuổi xấu xí, gặp phải chuyện như vậy không kêu to đã coi như rất mạnh mẽ rồi.
Phụt!
Phụt!
Hai tiếng vang lên, sau đó hai người kia đều ngã nhào trên mặt đất, gục trước mặt Sở Mặc, trong nháy mắt đoạn khí bỏ mình.
Sau đó có mấy bóng người đi tới từ nơi tối tăm, trong nháy mắt đã đi theo bảo vệ Sở Mặc. Vây hắn vào giữa rồi vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó nói với Sở Mặc:
- Thiếu gia, người không sao chứ?
Sở Mặc lắc đầu đi tới trước mặt một thi thể, cố nén mùi máu tanh nồng nặc, lột khăn che mặt của hắn ra.
Phía sau khăn che mặt là một khuôn mặt trẻ tuổi cũng rất bình thường, nhìn rất phổ thông. Nếu như đi trên đường hầu như không ấn tượng gì.
- Sát thủ.
Một người trầm giọng nói:
- Không cần xem, trên người người này không có bất luận cái gì có thể chứng minh thân phận đâu.
Sở Mặc gật đầu, sau đó nói:
- Đi, chúng ta trở về đi.
Nhóm người bay thẳng về phía Sở phủ.
Chuyện này dẫn tới sóng to gió lớn ở trong đế đô.
Có người lại dám giữa ban ngày ám sát con trai của đại tướng quân, rốt cuộc là ai làm?
Nhất thời, mọi người nghị luận ầm ĩ.
Rất nhanh, một tin tức nhỏ truyền tới, nói là thái tử nước láng giềng vì thích Cửu công chúa, nghe nói Cửu công chúa gần đây bình thường hay chạy tới Sở phủ, trong lòng ghen ghét nên tìm sát thủ muốn đánh chết Sở Mặc.
Tin tức này rất nhanh đã trở lên sôi sùng sục. Tất cả mọi người đang mắng tên thái tử nước láng giềng. Những bách tính Đại Hạ này mặc dù không muốn cửu công chúa quốc sắc thiên hương của họ yêu đương với Sở Mặc nhưng bọn họ lại càng không muốn thấy Cửu công chúa gả cho thái tử nước láng giềng.
Mọi thứ dường như không có chút liên quan nào với Lưu Hạ. Còn như tứ thiếu khác của đế đô cũng đều đàng hoàng, trong khoảng thời gian gần đây thậm chí ngay cả cửa cũng không ra.
Sau đó, hoàng đế Đại Hạ mặt rồng tức giận. Thông qua ngoại giao để phát hàm cho nước Đại Tề láng giềng, muốn bọn họ giải thích rõ chuyện này.
Bên Đại Tề kia đương nhiên không chịu thừa nhận, đừng nói bọn họ chưa làm, cho dù thực sự làm cũng không thể thừa nhận được.
Thái tử Đại Tề càng tức giận công nhiên đứng ra rống giận:
- Chuyện này có quan hệ gì với ta? Sở Mặc? Ngay cả nghe ta cũng chưa từng nghe tới người này!
Sau đó lại có một tin nói đại tướng quân Sở Thiên Cơ vì chuyện này mà giận tím mặt, muốn xin hoàng thượng phát binh đánh Đại Tề.
Sau đó bên hoàng cung lại không bằng lòng với chuyện này.
Kết quả, Sở Thiên Cơ bởi vì chuyện này mà phát sinh mâu thuẫn với hoàng thượng. . .
Ngược lại trong thời gian này, các loại tin tức ùn ùn kéo đến. Quả thực làm người ta không kịp nhìn.
Trong hoàng cung.
Sắc mặt hoàng thượng âm trầm, thấp giọng hỏi:
- Còn chưa tra rõ chuyện này đến cùng là ai làm?
Một lão thái giám, nhẹ giọng nói:
- Không có chứng cứ, tay chân của đối phương quá sạch sẽ. Chỉ có điều chuyện này lão nô có một đối tượng hoài nghi.
- Ngươi nói Lưu Hạ sao?
Hoàng thượng đương nhiên không ngốc, trong lòng hắn đã sớm có mục tiêu hoài nghi.
Lão thái giám than nhẹ một tiếng:
- Lưu gia mấy năm nay vẫn luôn nuôi dưỡng tư binh, đồng thời còn tích thuế ruộng. . .
- Bọn họ muốn làm gì?
Hoàng thượng không nhịn được rống lên:
- Là muốn tạo phản sao?
Lúc này lão thái giám đột nhiên cười rộ lên, nói:
- Hoàng thượng, ngài nói thiên hạ này ai không muốn chứ? Ngài nói long ỷ này. . . có ai không muốn ngồi?
Lão thái giám nói xong thì rút ra một thanh đao đâm thẳng về phía trái tim của hoàng thượng.
Hoàng thượng muốn phản kháng, nhưng trong nháy mắt lại phát hiện toàn thân mình đều không thể động được.
Điều này làm cho hoàng thượng quá sợ hãi, kinh hãi nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Phụt!
Một đao của lão thái giám đâm thẳng vào trái tim hoàng thượng, sau đó từ tốn nói:
- Đương nhiên là giết ngài.
Trong ánh mắt hoàng thượng toát ra sự khó tin.
Lão thái giám này từ thời kỳ hoàng gia gia hắn đã ở trong cung, vẫn là cận vệ của hoàng gia gia. Sau đó lại bảo vệ phụ thân hắn vài thập niên. Cho tới giờ, theo cạnh hắn đã hơn hai mươi năm.