- Quả nhiên thực lực của tên tiểu súc sinh này rất mạnh. Tốc độ của hắn lại cùng trình độ với chúng ta.
Dạ Vô Tình khiếp sợ nói.
- Hắn không trốn thoát được đâu. Nếu thích thì cho hắn kiệt sức mà chết luôn.
Dạ Vô Pháp cắn răng nói.
- Từ lúc hắn rời khỏi pháp trận kia thì hắn chỉ có một con đường:chết.
Một Thái thượng của đạo tặc Toa Lan nghiêm mặt nói.
- Tùy tiện một người trong chúng ta có thể nghiền chết hắn rồi.
Một Thái thượng của gia tộc Minh Hà tiếp lời.
Bất quá mặt hai Thái thượng đạo tặc Toa Lan cứng đờ, bọn họ không đủ tự tin giết được Sở Mặc.
Dù hai người bọn họ cùng đánh thì bọn họ cũng không nghĩ mình có thể đánh chết Sở Mặc, thậm chí lòng tin tất thắng cũng chẳng có. Người chưa từng đánh nhau với Sở Mặc vĩnh viễn không biết hắn mạnh mẽ và đáng sợ như thế nào. Đương nhiên, hai người này tuyệt đối không nói.
- Sao tiểu súc sinh lại chạy đến chỗ gia tộc Hàn Băng nhỉ?
Dạ Vô Pháp rất nhanh phát hiện điểm không thích hợp.
- Hắn hoảng hốt chạy bừa thì sao? Sáu tên Thái thượng Cổ tổ của gia tộc Hàn Băng đều đang bị kẹt giữa pháp trận phong ấn, chưa ra được đâu.
Dạ Vô Pháp đoán.
- Có bẫy không?
Một thủy tổ đạo tặc Toa Lan cau mày. Lão từng bị thua thiệt nhiều trên tay Sở Mặc nên rất cảnh giác với hắn.
- Bẫy gì chứ? Rõ ràng hắn hoảng quá mà chạy bừa. Hắn dám chạy tới chỗ kia vì biết sáu Thái thượng của gia tộc Hàn Băng không ra được thôi.
Một Thái thượng của gia tộc Minh Hà cười lạnh.
- Hơn nữa, lẽ nào các ngươi đã quên ở mảnh đất cực hàn kia có một khe hở?
Mọi người ngẩn ra, lại như được cảnh tỉnh: Sở Mặc đang muốn chạyđến chỗ Khôi Địa.
- Phải cản hắn lại!
- Nhất định không thể để hắn vào đó!
- Nếu hắn chạy đến chỗ Khôi Địa rồi chúng ta sẽ không bắt được hắn.
- Thái thượng nếu muốn đi qua khe hở Khôi Địa thì chắc chắn cần bỏ một cái giá khổng lồ. Chúng ta không thể để hắn vào trong đó được. Bảy Thái thượng quyết định rất nhanh, bắt đầu không tiếc tiêu hao đại đạo công pháp để ngăn Sở Mặc lại.
Bất quá, Sở Mặc vẫn chạy đến chỗ gia tộc Hàn Băng. Đúng là muốn đi đến cực hàn thì phải đi qua đây nhưng đường đi của Sở Mặc chính là đường tới tổ địa trung tâm của gia tộc Hàn Băng.
Tốc độ Sở Mặc quá nhanh, dù bảy Thái thượng phía sau dốc toàn lực vẫn không thể thu hẹp khoảng cách giữa Sở Mặc và họ, từ đầu tới cuối khoảng cách vẫn không thay đổi. Bất quá khoảng cách này cũng rất gần. Đối với một Thái thượng, chỉ cần hít thở vài lần là đến nơi. Sau đó, bọn họ thấy Sở Mặc dừng lại giữa trời, đúng trung tâm tổ địa của gia tộc Hàn Băng. Thoáng cái bảy Thái thượng đã đứng ở bảy góc, bao vây Sở Mặc.
Dạ Vô Tình âm hiểm nhìn Sở Mặc:
- Tiểu súc sinh, ngươi chạy tiếp đi, không chạy nữa à?
Dạ Vô Pháp cười lạnh:
- Ngươi chạy đến đây vì muốn để sáu Thái thượng của gia tộc Hàn Băng nhìn thấy ngươi chết như thế nào sao?
Thủy tổ đạo tặc Toa Lan nói:
- Sở Mặc, hôm nay ngươi sẽ phải táng thân tại đây.
Một đạo tặc Toa Lan khác nói:
- Hôm nay chắc chắn sẽ đánh chết thần hồn của ngươi.
Sở Mặc cười ha ha:
- Thật không?
Cổ tổ của gia tộc Minh Hà âm trầm:
- Ngươi nên nói thật xui xẻo mới đúng. Đúng là thằng nhóc không biết sống chết là gì mà. Sở Mặc nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thái thượng Cổ tổ của gia tộc Minh Hà vừa nói chuyện:
- Ngươi là ai? Ta có thù oán với ngươi sao?
Tên này cười lạnh:
- Bản tôn là Minh Vạn Lý. Thù ư? Đúng là buồn cười, vật nhỏ à, chẳng lẽ ngươi không biết tất cả Thái thượng trong thông đạo này đều là kẻ thù của ngươi ư?
- Đúng là ta không biết.
Sở Mặc bĩu môi.
- Kẻ thù của ta chỉ có Thái thượng Cổ tổ của mười ba cổ tộc thôi. Các ngươi cố muốn làm kẻ thù của ta, có phải là muốn nổi danh đến phát điên rồi không ?
- Ta nhổ vào.
Minh Vạn Lý bị Sở Mặc nói cho giận quá, đen cả mặt:
- Ngươi cũng không nhìn vào nước tiểu xem cái bản mặt của ngươi có xứng không? Bản tôn cần gì ngươi để tăng danh tiếng chứ.
Sở Mặc rất nghiêm túc gật đầu:
- Cần đó.
- Đi chết đi! Minh Vạn Lý không nhịn được xuất thủ.
Công kích kinh khủng ầm ầm đánh về phía Sở Mặc. Sáu Thái thượng khác cũng trực tiếp xuất thủ. Bọn họ đều hận Sở Mặc đến thấu xương, muốn đánh hắn thành cặn bã ngay lập tức.
Sáu Thái thượng trong gia tộc Hàn Băng sớm chú ý đến sự việc náo loạn bên này. Bọn họ bị vây giữa pháp trận, bị con em gia tộc chối bỏ, cả đám rời đi. Vì thế, sáu người cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Sở Mặc đến chỗ này, lại bị bảy Thái thượng bao vây. Sáu Thái thượng gia tộc Hàn Băng kích động, lệ nóng doanh tròng. Bọn họ cố nén không lên tiếng. Bảy Thái thượng khác đến đây, còn chưa biết là có mục đích gì nữa không. Bọn họ không muốn xen vào lúc này. Chỉ cần Sở Mặc bị đánh chết là họ an tâm rồi.
Ầm ầm! Mảnh vòm trời bị đánh sụm cả xuống. Các loại sức mạnh xuất hiện, bao phủ Sở Mặc.
Thân ảnh Sở Mặc đang ở sát bầu trời, đến phía dưới kết giới của thông đạo. Kết giới tản ra sức mạnh vô hình, khiến người ta cảm nhận được sự áp bức to lớn. Bảy Thái thượng Cổ tổ thất bại trong đòn đánh đầu tiên, dù có chuẩn bị tâm lý rồi nhưng vẫn thấy khó mà chấp nhận. Đổi là bọn họ cũng chưa chắc có thể thong dong tránh được một kích này. Sở Mặc còn chưa đến Thái thượng, sao hắn lại làm được thế cơ chứ?
Bất quá họ cũng không nổi giận. Dưới cái nhìn của bọn họ, Sở Mặc cơ bản không có cơ hội trốn khỏi sát cục hôm nay.
Đột nhiên trong nháy mắt, bầu trời tỏa ra một luồng khí huyền ảo đáng sợ.
Đừng nói bảy Thái thượng, ngay cả sáu Thái thượng đang bị vâytrong trận pháp của gia tộc Hàn Băng đều cảm giác lông tóc dựng hết cả lên.
- Chuyện gì thế?
Sáu người khiếp sợ.
Bảy người phía trên cũng chấn động. Bọn họ nhìn thiên lôi khủng bố đang hạ xuống, vừa phẫn nộ vừa nhao nhao rút lui ra xa.
- Chết tiệt, tên tiểu súc sinh này lại dám dẫn thiên kiếp đến.
- Đây là thiên kiếp của Thái thượng phải không… Ồ không, sao tathấy khí tức của nó còn kinh khủng hơn thời điểm ta độ kiếp thế?
Minh Vạn Lý bị dọa sợ không nhẹ.
Nếu không có chuẩn bị từ trước, thiên kiếp của Thái thượng có thể đánh ngươi thành tro bụi trong nháy mắt.
Dù bọn họ đã bước vào cảnh giới Thái thượng vô số năm cũng không dám lơ là.
- Hắn muốn dẫn động thiên kiếp để đối phó với chúng ta sao? Quá ngây thơ rồi.
Dạ Vô Tình cơ bản không quan tâm, tiếp tục xuất thủ với Sở Mặc. Dạ thị có một bộ công pháp tránh được thiên kiếp nên họ cũng không sợ uy lực của thiên kiếp cho lắm.