- Nhưng tiền bối chỉ có một mình. . .
Tiếu Vạn Quân cau mày.
- Đợi tới khi bọn chúng không thể đánh tới đây thì các ngươi sẽ hiểu. Tới lúc đó Kê gia sẽ cho các người thấy cái gì gọi là phong thái thực sự của cao thủ!
Đại Công Kê vẻ mặt rất tự tin nói.
- Được rồi. Vậy hai người chúng tôi sẽ lược trận cho tiền bối!
Lý Phương Trung nói.
Đêm khuya. Màn đêm tĩnh mịch bao trùm khắp Cẩm Tú Thành.
Bởi vì trận chiến này khiến cư dân của Cẩm Tú Thành vô cùng hồi hộp, gần như không ai dám tầm hoan hưởng lạc giữa đêm, thời gian này trước kia những thanh lâu, tửu quán đều náo nhiệt, nay sớm đã đóng chặt cửa.
Đại Công Kê lặng lẽ đứng trên tường thành nhìn về phía xa xăm.
Màn đêm tối tăm không thể che khuất được đôi mắt của Đại Công Kê.
Bỗng, hàng loạt bóng người nhân lúc đêm khuya khoắt hò hét lao về phía Cẩm Tú Thành!
Cùng lúc giống như tia chớp vậy, đen xì xì như đám chim từ trời cao phi xuống. Khí tức trên người bọn chúng đều bộc phát ra ngoài, bao phủ bầu trời, đủ để đè chết bất kỳ một người bình thường nào!
Uỳnh!
Từ phủ thành chủ của Cẩm Tú thành một luồng uy áp vô biên bộc phát, kéo rộng về phương xa.
Lần này hỏa long thật sự nổi giận rồi. Đám người này không ngừng tấn công Cẩm Tú Thành, quả là hoàn toàn không coi hỏa long ra gì. Hỏa long vốn cao ngạo, sao có thể nhẫn nhịn được việc này? Nếu không phải vì nó bị phong ấn trong ly rượu, căn bản không phát huy được thực lực thật sự, nó sớm đã thổi một hơi giết sạch đám kiến con này rồi.
Rồng vào chỗ nước cạn thì bị tôm đùa giỡn!
Nhưng tôn nghiêm của rồng vẫn không thể đụng chạm tới được!
Bọn người đó không ngờ long uy hôm nay lại còn dũng mãnh hơn nhiều so với mấy lần trước.
Một vài tên tu sỹ có tu vi hơi yếu vừa mới chạm vào luồng long uy đó, lồng ngực liền khó chịu không thể thở nổi, cố bước thêm chút thì sức lực toàn thân bắt đầu đốt cháy, lập tức xuất hiện hiện tượng hóa đạo!
- Không chống lại nổi, mau lùi phía sau! Con rồng đó chắc chắn đang bị phong ấn rồi. Nó căn bản không thi triển được toàn bộ sức mạnh! Có thể chống cự được thì đừng sợ, mau xông lên! Giết luôn con rồng đó đi!
Trong đám người có một Đại Năng lớn tiếng thét lên.
Trên thực thế những người này đều biết sự tồn tại của Huyễn Thần Giới!
Những ngày này bọn họ hao phí không biết bao nhiêu tiền của ở trong Huyễn Thần Giới để đổi lấy rất nhiều pháp khí có thế chống cự lại với uy áp.
Lần công kích thứ tư này của bọn họ cũng là trận chiến quyết phải thành công!
Cùng một lúc, vô số pháp khí được tung lên trời, toả ra luồng khí tức vô cùng dũng mãnh đối chọi lại với long uy.
Trên khuôn mặt của Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung đều tỏ ra vô cùng kinh hãi, nỗi lo âu lộ ngày một thể hiện rõ trong đôi mắt họ.
Có thể kiên thủ tới hôm nay, một mặt vì ân tình to lớn còn nợ Sở Mặc, một mặt khác… không phải là không mong chờ Sở Mặc có thể kịp thời trở về.
Nhưng nếu như Sở Mặc thật sự không trở về nữa… Bọn họ nên đi hay nên ở đây?
Là ở lại đây để tử chiến? Hay là… Hai người không kìm lòng được đưa mắt nhìn nhau, họ đều thấy được sự do dự trong mắt đối phương.
Có thể khiến cho bọn họ nguyện chết người đó, chính là Sở Mặc chứ không phải là người khác!
Lúc này Tiếu Vạn Quân truyền âm cho Lý Phương Trung nói:
- Ở lại đi… Lão Lý, nói cho cùng là chúng ta nợ chủ nhân. Nếu lúc này chủ nhân ở đây, người chắc chắn cũng sẽ không rời đi đâu.
- Tử chiến như thế… có đáng không?
Lý Phương Trung hỏi ngược lại.
Tiếu Vạn Quân trầm ngâm một hồi, sau đó nói:
- Đáng!
Lý Phương Trung ngẫm nghĩ, sau đó mỉm cười:
- Đúng vậy. Dẫu sao vẫn tốt hơn khi chúng ta ở trong lao ngục tăm tối không biết tới ban ngày, đành phải mòn mỏi đợi thọ nguyên cạn kiệt mà chết.
Tiếu Vạn Quân gật đầu:
- Ít nhất như thế này sẽ còn có người nhớ tới chúng ta!
Lúc này ít nhất cũng phải có mấy chục tên tu sỹ Nguyên Anh dũng mãnh đang sử dụng pháp khí ra sức chống chọi lại với long uy để xông vào, Đại Công Kê đứng đầu sóng ngọn gió, đối mặt với những tu sỹ này!
Tiếp sau đó, dưới sự quan sát của Tiếu Vạn Quân, Lý Phương Trung và rất nhiều người của đại gia tộc trong Cẩm Tú Thành, Đại Công Kê dang rộng đôi cánh, vun vút bay lên không trung.
Nhìn tốc độ bay đó dường như là có chút chậm chạp, giống như là một con gà béo bởi vì trọng lượng cơ thể nặng nề mà rất khó bay lên được.
Nhưng đám liên quân tu sỹ đó không ai dám tỏ vẻ cười nhạo chế giễu cả, con gà này đã dạy dỗ cho bọn họ một trận vô cùng thảm hại.
- Cẩn thận con gà đó!
Có người hét lớn.
- Tập trung tấn công con gà đó!
Có một tu sỹ hùng mạnh lên tiếng dặn dò.
Lập tức, mấy chục phát tấn công vũ bảo đánh thẳng về phía Đại Công Kê. Lần công kích này tất cả mọi người đều không có giữ lại chút năng lực nào, ra sức đánh đòn mạnh nhất!
Cổ họng của Đại Công Kê phát ra một tiếng ngân cao vút, sau đó nó gầm lên:
- Thiên Vũ Sát!
Oành!
Từ trên người của Đại Công Kê lập tức phóng ra mấy ngàn tia sáng rực rỡ loà cả mắt, giống như những mũi tên lửa đang cháy rực!
Bao trùm trời đất… Xuyên thẳng về phía đám tu sỹ đang xông tới cố chống lại long uy.
Đám tu sỹ này toàn bộ đều kinh hãi, ai cũng không ngờ rằng con gà này lại dùng lông vũ trên người nó để tấn công bọn họ!
- Cái quái gì mà Thiên Vũ…
Một tu sỹ Nguyên Anh nói, rồi dùng tay tát ngang một cái lông vũ đang bay về phía hắn.
Binh!
Bàn tay đó của hắn lập tức vỡ vụn, toàn thân rống lên tiếng hét long trời lở đất. Tiếng kêu thảm thiết kéo dài một lúc. Bởi vì lông vũ đang cháy rực đó đã đâm thẳng vào cổ họng hắn, cổ họng của tên tu sỹ Nguyên Anh Điên Phong bị xuyên ra một lỗ nhỏ. Hắn chết ngay tức khắc!
Nguyên Anh của tên tu sỹ nhảy ra từ đan điền của hắn, hoá thành một tia sáng định tháo chạy, nhưng không may lại bị nhánh lông vũ thứ hai bắn trúng, nó lập tức phát nổ, khiến cho một tên tu sỹ đang ra sức ẩn nấp kế bên cũng phát nổ chết theo!
- Mau chạy trốn!
- Đừng chạm vào những lông vũ này… Nó sẽ phát nổ đó!
- Thứ này là cái quái gì vậy chứ? Con gà này là yêu quái từ đâu chui ra thế?
Đám tu sỹ đẳng cấp như vậy lúc này đều nhiễu loạn trận tuyến. Trước kia bọn chúng chỉ biết rằng chiến đấu lực của con gà này vô cùng dũng mạnh, cận chiến thì gần như vô địch!