Thí Thiên Đao

Chương 2117: Chương 2117: Tiểu Cường điên cuồng (2)




Hắn căn bản không muốn hạ sát thủ với những người ở đây nếu không lúc nãy hắn đã không do dự đập nát trái tim của người trung niên rồi.

Nhưng hiện tại, hắn thật sự nổi giận. Tu sĩ A Cường kia nhiều lần khiêu khích hắn, đầy địch ý với hắn, không những mơ ước Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y mà còn bắt hai nàng làm con tin.

Sở Mặc đã động sát tâm.

- Đến bây giờ ta cũng không muốn thương tổn các nàng, ta thương các nàng còn không được. Nhưng sự sống chết của các nàng ở trong tay của ngươi. Nếu ngươi muốn các nàng chết, ngươi cứ tới đây. Nếu muốn các nàng sống, ngươi mau cút đi, cút khỏi Tú Thủy sơn trang, vĩnh viễn đừng có quay lại. Chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ giết các nàng. Nhìn A Cường cực kỳ điên cuồng.

Sở Mặc tính toán một chút xem có bao nhiêu phần trăm có thể trực tiếp giết được A Cường.

Nhưng Sở Mặc lại lo tên thiếu niên này điên rồi, liều lĩnh muốn kéo hai người cùng chết. Chiến lực của nó tuy không làm sao nhưng rõ ràng cảnh giới rất cao, tuy khuôn mặt thiếu niên nhưng nó cũng chưa chắc đã là một đứa bé. Trong giới tu hành này có bao nhiêu người là thiếu niên đâu chứ.

Mà kiểu người này một khi điên lên thì sức phá hoại khó mà đỡđược.

Sở Mặc cũng không phải không có nắm chắc. Toàn bộ Tú Thủy sơn trang đều được bố trí theo Phong thủy thần thông.

Phép này có chung nguồn gốc với Phong thủy thần thông Sở Mặc tu luyện.

Nói cách khác, Sở Mặc dễ dàng sử dụng lực lượng của nơi này để cho A Cường một kích trí mạng trong nháy mắt.

Nhưng thế đồng nghĩa với việc hoàn toàn trở mặt với Tú Thủy sơntrang vì dù nói thế nào, tên thiếu niên điên cuồng kia cũng là một thành viên của nơi này.

Lúc này, người trung niên lại lặng lẽ truyền âm cho Sở Mặc nói:

- Ngươi đừng vội, cứ để ta giải quyết.

Người trung niên nói xong trực tiếp hạ xuống đi về phía A Cường.

- Trần Chí tiên sinh, người đứng tới nữa. Người cũng đừng khuyên ta. Tên tiểu bạch kiểm tóc bạc kia chính là ác nhân. Thế mà các ngươi còn đứng về phía hắn. Ta sẽ không thương lượng gì với các ngươi đâu.

Khí tức trên người A Cường càng trở nên đáng sợ hơn. Mặc dù Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y đã gần bước vào tổ cảnh nhưng vẫn còn có chênh lệch rất lớn với người ở tổ cảnh thật sự. Hiện tại, bị áp lực lớn như thế, sắc mặt hai người tái nhợt, đến thở cũng khó khăn.

Người trung niên đứng lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn A Cường nói:

- Ngươi làm chuyện này có từng nghĩ đến lão gia không?

Một câu nói trực tiếp đánh trúng chỗ hiểm, khiến A Cường thất thần.

Chỉ một nháy mắt cũng đủ để Sở Mặc quyết định xuất thủ. Hẳn không thể cho phép thê tử của mình bị bất cứ kẻ nào uy hiếp.

Nhưng bất chợt, một đạo thanh âm lạnh lùng trong trẻo đột nhiên truyền vào tai hắn:

- Tiểu vương bát đản, xem ngươi làm chuyện tốt gì này. Ngươi đừng di chuyển, ta thu thập nó cho.

Thanh âm kia khiến tinh thần thức của Sở Mặc như có sấm vang chớp giật.

Toàn bộ tinh thần thức của hắn chỉ còn lại giọng nói này thôi. Đây chính là giọng của Linh Thông Thượng Nhân.

Mặc dù chưa từng thấy nhưng Sở Mặc biết đối phương là người nào.

A Cường chợt giận dữ hét:

- Ta trung thành và tận tâm với lão tổ như thế, chưa từng nghĩ sẽ phản bội lão tổ.

- Ngươi đối xử với hai vị tiểu thư như vậy, ngươi có nghĩ đến suy nghĩ của lão gia sao?

Người trung niên khẽ nhíu mày, mắt lóe lên một chút kinh hãi mà không ai nhìn thấy, thanh âm trở nên ôn hòa hơn:

- A Cường, ngươi chính là vãn bối trẻ tuổi nhất trong sơn trang, chúng ta đều là trưởng bối nhìn ngươi lớn lên. Ngươi buông tay đi, hai vị tiểu thư đi đâu với ai sẽ do lão gia quyết định. Ngươi muốn cưới vợ, lão gia sẽ giúp ngươi…

- Không…ta sẽ cưới hai người họ. Đừng ai nghĩ ngăn được ta. Lão tổ cũng thế. Ta đem gạo nấu thành cơm rồi thì ai làm gì được ta? Trên người ta có vô số tài nguyên tu luyện, cùng lắm thì ta mang hai nàng đi theo gia tộc Cổ thần. Đến lúc đó, dù là lão tổ cũng không làm gì được ta. Ta đã đi ra ngoài, thế giới bên ngoài tốt hơn thế giới của chúng ta ở đây rất nhiều. Nếu không phải biết Linh Thông thượng nhân đã trở về, chắc chắn Sở Mặc đã xuất thủ rồi. Hắn đi xuống, nhìn tên nhóc điên cuồng kia, ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại.

Một tên nhóc đáng thương chưa từng có va chạm với xã hội, nhìn thấy thế giới phồn hoa bên ngoài đã động tâm rồi. Dù hôm nay Linh Thông thượng nhân không trở về, Sở Mặc cũng tuyệt đối sẽ đánh nó thành cặn bã.

Người trung niên cũng biết thượng nhân đã về, nghe A Cường nói thế, ông không khỏi bi ai, biết A Cường xong rồi. Nhưng dù sao cũng nhìn A Cường lớn lên, người trung niên có hơi không đành lòng. Nênông cố gắng nỗ lực.

Hít sâu một hơi, người trung niên lại nói:

- Hài tử, làm sai không cần sợ. Thế giới bên ngoài phồn hoa thế, ngươi thích nó cũng không sao, nhưng ngươi không thấy xấu hổ với sự bồi dưỡng của lão gia hay sao?

A Cường cười như điên:

- Ha ha ha, Trần Chí tiên sinh, ngài là một trong những sư phụ của ta. Nhưng nói đến bồi dưỡng, ta cũng muốn nói một chút. Ở thông đạo này có bao nhiêu người dưới 500 tuổi có thể trở thành tỏ cảnh chứ? Vì sao lão tổ lại bồi dưỡng ta mà không phải bồi dưỡng người khác? Vì tađáng giá đó. Những người chưa bao giờ rời khỏi Tú Thủy sơn trang như các ngươi thật đáng thương, các ngươi vĩnh viễn không biết thế giới bên ngoài đặc sắc như thế nào. Lão tổ là thần trong mắt chúng ta nhưng với người ngoài thì không. Ở bên ngoài còn nhiều người có cảnh giới như lão tổ lắm.

Trần Chí thở dài lắc đầu ngao ngán, ông biết tia hy vọng cuối cùng đã mất. Dù lão gia rộng lượng đến mấy cũng tuyệt đối không tha cho hành động phản bội của A Cường, đừng nói là trước giờ lão gia không phải người rộng lượng.

Động tác của A Cường chính là tự tìm đường chết không hơn.

Trần Chí nói:

- Nếu hiện tại ngươi buông hai vị tiểu thư, quỳ xuống nói xin lỗi, ta nghĩ lão gia có thể châm chước, về mặt tình cảm có thể hiểu được hành động của ngươi. Trần Chí nói đến đây, toát mồ hôi lạnh vì ông đang thay lão gia làm chủ. Qua biết bao nhiêu năm tháng, không ai có thể hiểu rõ lão gia hơn ông.

Bất quá A Cường vẫn không nghe. Thậm chí, nó không hiểu lời nhắn nhủ của Trần Chí, hoàn toàn không hiểu Trần Chí đang muốn nói lão gia đã trở về.

Nó cười nhạt nói:

- Quên đi, các ngươi cứ ở đây cả đời đi. Ta muốn ra, muốn nhìn thế giới bên ngoài.

A Cường nhìn Sở Mặc, lạnh lùng nói:

- Ngươi còn cưa cút đi à? Ngươi đang chờ cái gì thế? Mau cút đi, nếu không ai cũng không cứu được hai người họ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.