Thời điểm Linh Vũ Vi nói lời này rất nghiêm túc, cũng rất chân thành, nàng nhìn Sở Mặc, lại nhắc nhở:
- Sân thí luyện còn có một cái tên, gọi là máy xay thịt… người không có tài năng căn bản không dám tiến vào đó. Đó là một nơi hỗn loạn thật sự, quy tắc duy nhất chính là thực lực, cho nên, cho dù một cô bé tám tuổi đáng yêu mỉm cười ngọt ngào với ngươi cũng phải nhớ kỹ, nàng ngay sau đó có thể sẽ một kiếm đâm tới Nguyên Thần của ngươi! Có thể tiến vào đó đều không phải phàm nhân!
Sở Mặc nghiêm túc gật đầu:
- Tỷ, ta hiểu.
- Được, ngươi trở về chuẩn bị chút đi, qua mấy ngày nữa tới tìm ta.
Linh Vũ Vi nhẹ giọng nói ra.
Sở Mặc gật gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi:
- Cũng chỉ có ta có thể tiến vào sao?
- Ngươi cho là tỷ tỷ còn có năng lực đưa qua bao nhiêu người?
Linh Vũ Vi liếc nhìn Sở Mặc:
- Còn có, ngươi phải hiểu kia là máy xay thịt thiên tài, là tràng tu la! Ở nơi đó ngươi tự bảo vệ bản thân cũng khó, đừng nghĩ có cơ hội che chở người khác.
Sở Mặc trầm mặc một lúc, gật gật đầu:
- Được, ta hiểu.
Linh Vũ Vi nói rất trực tiếp, cũng rất thật. Nàng đương nhiên hiểu được ý tứ của Sở Mặc, là muốn mang theo những người bên cạnh cùng tiến vào sân thí luyện, nàng hiểu Sở Mặc căn bản cũng không xem nguy hiểm trong miệng nàng là chuyện quan trọng. Đây không phải nói Sở Mặc tự phụ, mà là khốn cảnh hiện giờ Sở Mặc gặp phải còn khủng bố hơn so với sân thí luyện rất nhiều. Hơn nữa một khi Sở Mặc xuất hiện cái gì không ngờ, người khác nàng không dám nói, Kỳ Tiêu Vũ chắc chắn sẽ không sống một mình. Sở Mặc cũng hiểu được đạo lý này, cho nên nếu có thể…. Hắn thà mang theo Kỳ Tiêu Vũ cùng đi vào sân thí luyện.
Nhưng đáng tiếc chính là, tài nguyên năm đó tiểu thư lưu lại chỉ có thể giúp một mình Sở Mặc tiến vào sân thí luyện. Những người khác, cho dù Linh Vũ Vi muốn nàng cũng không có năng lực.
Bị phong ấn trong thế giới này, tài nguyên cần để mang một người tới sân thí luyện cũng không phải bình thường.
Sở Mặc cáo từ rời đi, hắn muốn chuẩn bị một ít, cũng cần đi công đạo một chuyện.
Trong phòng, Linh Vũ Vi cúi đầu trầm mặc.
Lúc này Giới Linh đột nhiên hiện ra, trong miệng của hắn còn lẩm bẩm nói:
- Có chút việc chậm trễ một chút, tiểu tử kia đi rồi sao?
Linh Vũ Vi gật gật đầu, sau đó nói:
- Ta nói cho hắn về chuyện của sân thí luyện.
Giới Linh khẽ ngẩn ra, lập tức nhíu mày, hạ giọng nói:
- Không sớm quá chứ?
Linh Vũ Vi than nhẹ một tiếng:
- Cảnh giới hiện tại của hắn đã đạt tới đỉnh, tiếp tục đột phá lên trên chính là thành đạo. Tuy thế giới này bị phong ấn, nhưng chúng ta đều biết hắn có bổn sự kia, thế giới này phong ấn nhưng không phong ấn được huyết mạch hoàng tộc La Thiên.
Giới Linh gật gật đầu.
Linh Vũ Vi nói tiếp:
- Nhưng cứ như vậy, một số vô thượng bên kia sẽ cảm ứng được, mười phần sẽ ra tay can thiệp. Đến lúc đó nếu đưa một đạo pháp thân tới đây sẽ rất phiền toái.
Sắc mặt Giới Linh cũng có chút nặng nề, tức giận nói:
- Thật quá đáng! Bất quá chỉ là một lời tiên đoán mà thôi, một đám vô thượng không ngờ ngay cả thể diện cũng không cần.
Linh Vũ Vi cười khổ nói:
- Ai nói không cần chứ? Quan hệ tới thiên cơ bản thân, ngay cả là vô thượng cũng rất khó suy diễn hoàn toàn ra. Nhưng bọn họ thà rằng tin là có cũng không chịu tin là không. Luật pháp thế tục thế gian đều biết rằng không thể gán tội sai, nhưng bọn họ cố tình sẽ nghĩ là có…. chuyện này, cũng không cần tiếp tục tranh luận. Cái loại vô thượng đó không phải người chúng ta có thể nghị luận. Hiện giờ chỉ có thế dùng hết toàn lực bảo đảm thiếu gia sẽ không có bất kỳ sơ xuất gì.
- Cũng chỉ có thể như thế. Sân thí luyện hẳn là thích hợp với hắn.
Nhiều năm trôi qua, Giới Linh nhìn Sở Mặc đi từng bước một lên, có thể tương đối hiểu biết về Sở Mặc. Cho nên hắn cảm thấy Sở Mặc cho dù vào sân thí luyện cũng sẽ không có vấn đề gì.
- Ta cũng nghĩ như vậy, nếu quả thật dựa theo kế hoạch năm đó của tiểu thư, giúp hắn thành đạo sau đó tiến vào sân thí luyện… có thể sẽ không còn kịp.
Lưu Vân nhẹ giọng nói.
Giới Linh gật gật đầu:
- Vậy cứ thế đi, làm xong chuyện này, nhiệm vụ của chúng ta ở thế giới này cũng gần như hoàn thành. Huyễn Thần Giới làm sao bây giờ?
Linh Vũ Vi ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Từ hành động lúc trước của thiếu gia có thể nhìn ra trong lòng của hắn chứa toàn bộ đại vực Viêm Hoàng. Tiểu thư năm đó lưu lại Huyễn Thần Giới mục đích chính là vì giúp đỡ thiếu gia. Đồng thời còn có thể che chở thiếu gia vào lúc nguy cấp. Nhưng sau khi thiếu gia biết chuyện này cũng chưa từng dùng Huyễn Thần Giới che chở mình. Cho nên theo ta thấy, Huyễn Thần Giới cứ lưu lại ở đại vực Viêm Hoàng đi, còn có thể giúp bọn hắn bồi dưỡng được nhiều thiên kiêu huyết mạch ưu tú.
Giới Linh gật gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy, một khi đã vậy thì cứ quyết định như thế đi!
…. .
Sở Mặc về tới Phiêu Diêu Cung, người đến viếng thăm vẫn nối liền không dứt.
Thậm chí trong suy nghĩ của rất nhiều người, Phiêu Miểu thành đã trở thành một tòa thành thánh, Phiêu Diêu Cung chính là thánh địa của thành thánh này!
Cho dù không thể nhìn thấy đại nhân vật trong Phiêu Diêu Cung, nhưng có thể tới đây chiêm ngưỡng cũng là tốt rồi.
Sau khi Sở Mặc trơ về không làm kinh động quá nhiều người, chỉ gọi Kỳ Tiêu Vũ vào nói với nàng một chuyện chuyện về sân thí luyện.
Sau khi Kỳ Tiêu Vũ nghe liền trầm mặc thật lâu, sau đó có chút khổ sở đáng thương nhìn Sở Mặc:
- Không có biện pháp đi vào thêm một người sao?
Sở Mặc lắc đầu:
- Ít nhất ở đại vực Viêm Hoàng chúng ta là không thể nào. Nếu ở những đại vực khác có lẽ còn có cơ hội, ta nghe nói xung quanh La Thiên Tiên Vực còn có bảy đại vực khác, đại vực Viêm Hoàng của chúng ta chỉ là một trong số đó. Bảy đại vực kia đều bị phong ấn, bọn họ cũng trực thuộc La Thiên Tiên Vực. Cho nên thiên kiêu trong những đại vực này đều có cơ hội tiến vào sân thí luyện.
Kỳ Tiêu Vũ trừng con ngươi xinh đẹp, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta lần đầu nghe còn bảy đại vực vây quanh La Thiên Tiên Vực, muốn tìm được những đại vực này chỉ sợ là không thể nào. Cho dù tìm được hàng rào biên giới ở giữa cũng không thể xé rách… thôi đi, không nghĩ cái này nữa.