Sở Mặc cho rằng đây không phải trùng hợp.
Năm đó mẹ hắn xen lẫn trong người của Đạo Môn đàn tới Viêm Hoàng đại vực. Nói Đạo Môn và Cơ gia không có quan hệ, Sở Mặc không tin.
Thủ đoạn của thánh nhân dễ đo lường như vậy hay sao? Hắn sẽ không biết trênThiên Lộ gặp nguy hiểm? Hồng Nguyệt cô cô càng không biết sao? Tử Yên Đế Chủ không biết sao? Nhưng sao họ không hề nhắc nhở mình? Nguyệt Khuynh Thành biết La Quật biết sự hiện hữu của Thiên Lộ Vương, các nàng cũng không biết sao?
Mọi chuyện, khẳng định không phải hai chữ trùng hợp có thể giải thích.
Chính vì các nàng đều cảm thấy không có nguy hiểm gì, hơn nữa có thánh nhân hứa hẹn, Sở Mặc có đối mặt với một vị Chuẩn Chí Tôn thì cũng phải xông vào một lần!
Đây không phải mù quáng, không biết sống chết, mà là Sở Mặc tin thủ đoạn thánh nhân cũng không phải thứ Thiên Lộ Vương có thể xuyên qua!
Cho nên, con đường này hắn nhất định đi rồi. Thái độ của Sở Mặc, mọi người đã hoàn toàn nhìn ra, căn bản không ngăn cản được.
Nếu không ngăn cản được, những người này đều quyết định đi theo Sở Mặc.
Mấy ngày sau, mọi người tiến vào một Đại Thành, tòa thành lớn này tường cao nghìn trượng, xây trên bình nguyên, nhìn từ xa giống như cự thú ngủ đông. Thời gian tương đối cổ, mỗi một khối gạch mặt tản ra khí tức tang thương.
Mọi người đã đổi lại cách ăn mặc của tu sĩ thổ dân Thiên Lộ, nhìn qua không có gì khác nhau, cứ như vậy nghênh ngang vào thành, cũng không ai buồn nhìn họ một cái.
Đầu lâu của Biên Khai Vũ bị Sở Mặc phong ấn ném vào trong nhẫn trữ vật. Hắn không muốn bị Biên Khai Vũ làm hỏng chuyện của hắn.
Đến nơi này, phóng mắt không thấy một tu sĩ nào đến từ thiên giới. Tất cả mọi người cảm thấy tịch liêu, cách xa đồng loại. Nói đến cũng kỳ quái, tu sĩ thổ dân và tu sĩ Thiên giới thật ra cũng không có nhiều khác biệt. Có lẽ đơn giản hơn, nhưng trải qua vô số năm phát triển, kỳ thật cũng áo gấm hoa phục. Đồ ăn chẳng mấy khác biệt, mà ngay cả kiến trúc cũng tương tự.
Nhưng nhìn thổ dân Thiên Lộ đi lại trên đường, mọi người lại có cảm giác tịch mịch xa lạ.
Cuối cùng vẫn là hai thế giới!
Mấy người tùy tiện tìm một quán rượu kết hợp nhà trọ, thuê hai phòng rồi vào tửu quán.
Lúc này đã là chạng vạng, hoàng hôn ngã về tây, chân trời có rặng mây đỏ rấtđẹp.
Trong tửu quán không nhiều người, chỉ có ba phần khách. Gần như rất an tĩnh, có người còn dùng truyền âm tiến hành giao lưu.
Mấy người Sở Mặc tiến vào không quá gây chú ý, mọi người ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi thôi.
Có tiểu nhị đi lên, lộ ra vẻ ân cần.
Hổ Liệt nhìn thoáng qua tiểu nhị:
- Cho mấy món ăn nổi tiếng ở đây được rồi. “
Tiểu nhị theo bản năng hỏi một câu:
- Mấy vị khách quan lần đầu tới nơi này sao? “
Hổ Liệt cũng nhận ra mình phạm sai lầm, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, thoải mái cười nói:
- Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tới. “
Tiểu nhị cũng không quá để ý, có rất nhiều người lần đầu tiên tới tòa thành này, dù sao nơi này cũng ở sâu trong Thiên Lộ.
Tuy nhiên ở góc sáng sủa của tửu quán có một bàn hai người, họ nhìn Sở Mặc lâu hơn vài lần, tuy nhiên cũng không có động tĩnh gì lạ.
Thương Khung Thần Giám lại cảnh giác Sở Mặc ở hướng kia. Sở Mặc bất động thanh sắc, khóe mắt liếc thoáng qua nơi đó, tâm tình hơi động.
Họ chẳng những thay trang phục thổ dân Thiên giới còn cải biến vẻ bên ngoài. Sở Mặc thi triển bách biến thuật hoàn toàn che giấu dung mạo, khí tức. Hoàn toàn không khác gì thổ dân Thiên Lộ.
Cho dù tu sĩ Thiên Lộ thấy cũng không thể nghi ngờ họ.
Dù sao đám Sở Mặc đã vào Thiên Lộ nửa năm, lấy thiên phú của bọn họ muốn cải trang thành tu sĩ Thiên Lộ cũng không khó.
Với các thiên giới tu sĩ khác cũng không thành vấn đề.
Nhưng Sở Mặc vẫn cảm thấy cử chỉ và ánh mắt người kia một cảm giác quenthuộc!
Thiên giới tu sĩ!
Ở nơi này cũng gặp được tu sĩ đến từ thiên giới ư?
Hai người kia rõ ràng đã dịch dung, mà thuật dịch dung của bọn họ rất cao minh. Chỉ là dưới Thương Khung Thần Giám lại không có hiệu quả gì.
“Nữ, huyết mạch màu cam, Chân Tiên trung kỳ. “
“Huyết mạch màu vàng, Chân Tiên hậu kỳ. “
Sở Mặc có thể xác định họ là thiên giới tu sĩ! Bởi vì trên Thiên Lộ tuy cũng có tusĩ huyết mạch hùng mạnh, nhưng huyết mạch của bọn họ hoàn toàn khác tu sĩ Thiên giới!
Hai thiên giới tu sĩ dịch dung công khai xuất hiện trong thành sâu bên trong Thiên Lộ, tuy rằng mục đích của bọn họ có thể giống Sở Mặc, nhưng Sở Mặc vẫn thấy có gì đó không đúng.
Là tu vi của bọn họ!
Sở Mặc nghĩ, ngay cả Tiêu Trường Bình là Chân Tiên cảnh giới đỉnh cao, một mình vào Thiên Lộ còn cực kỳ nguy hiểm, bao lần suýt chết.
Hai tu sĩ chưa tới Chân Tiên lại hoàn hảo tới nơi này, đúng là kỳ quái. Lúc này, hai tu sĩ đứng dậy, hô tiểu nhị tính tiền, sau đó thản nhiên đi ra ngoài.
Thần niệm vừa động, lập tức khôi phục bình thường.
Lúc này có tiểu nhị bưng đồ ăn đi lên, Sở Mặc gọi một bầu rượu, cùng mọi người nhấm nháp đồ ăn.
Bên kia.
Sở Mặc trực tiếp khống chế phân thân theo sau hai người.
Hiện giờ Sở Mặc đã khống chế phân thân hoàn mỹ vô cùng thuần thục, gần như biến khối phân thân này triệt để thành phân thân thứ hai. Ở cảnh giới của hắn có thể có được một khối phân thân như vậy đã là chuyện khó thể tưởng tượng.
Một Chân Tiên hậu kỳ có được một phân thân Đế Chủ cửu trọng. . . thật không thể tin nổi!
Dù phân thân đã đạt tới loại cảnh giới này, nhưng Sở Mặc vẫn không dám chủ quan, nơi này đã gần đến cuối Thiên Lộ, ai biết tòa đại thành cổ này có tồn tại nào?
Phân thân có được tiếp cận Đế Chủ cảnh giới đỉnh cao, nhưng Sở Mặc nhiều nhất chỉ phát huy ra được chiến lực ngũ trọng. Dù sao bản tôn vẫn chưa chân chính bước vào hàng ngũ Đế Chủ. Có thể phát huy ra chiến lực ngũ trọng đã là chuyện khó lường. Thêm bản tôn, Sở Mặc có lòng tin chiến đấu với Đế Chủ thất trọng trở xuống. Phân thân cảnh giới uy áp, bản tôn chiến lực hùng mạnh, tuyệt đối có cơ hội đánh bại đối phương.
Hai Chân Tiên tu sĩ căn bản không thể nhận ra phía sau họ có tồn tại đi theo. Hai người tới một ngõ nhỏ hẻo lánh, còn cảnh giác dùng thần thức tra xét.
Thần thức đảo qua phân thân Sở Mặc mấy lần, không hề có cảm giác.
Cuối cùng hai người tới một trước một nơi cổ kính, nhìn quanh rồi đi vào.
Sở Mặc đã hoàn toàn xác định, hai người này có vấn đề!
Tuy rằng hắn không biết thân phận của hai người này, nhưng hai Thiên giới tu sĩcó trụ sở ở đây vốn đã là chuyện bất hợp lý. Cho dù thổ dân Thiên Lộ bán phòng cho người của thiên giới, nhưng thiên giới tu sĩ mua phòng ở Thiên Lộ làm gì?
Hai người kia đi vào trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra, lúc này, nàng kia sâu kín nói:
- Quách Văn Xương, ta sắp bị ngươi hại chết! “