Thí Thiên Đao

Chương 1125: Chương 1125: Tỉnh mộng




Nàng nhìn Sở Mặc chắp tay trước ngực, hơi cúi người thi lễ:

- Thông Tuệ xin chào tông chủ.

- Cái gì? Tông. . . Tông chủ?

Sở Mặc há hốc mồm.

Nữ tử khẽ mỉm cười:

Thượng Nhâm tông chủ đại thành thành Phật, lúc đi đã công đạo, ngài chính là Phật môn tông chủ mới.

Khóe miệng Sở Mặc co rút, vẻ mặt bi phẫn:

Lão hòa thượng chết tiệt!

Tông chủ không cần lo ngại, chuyện Phật môn không cần tông chủ phiền lòng, nhưng tông chủ có chuyện gì thì có thể sai phái đệ tử cửa Phật. . .

Thông Tuệ nói xong lại nhẹ giọng nói:Chỉ có điều Phật môn từ trước thanh tịnh. . .

Còn chưa dứt lời, Sở Mặc đã hiểu, khoát tay:

Yên tâm đi, các ngươi tu luyện của các ngươi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi thanh tu, các ngươi cũng đừng xen vào chuyện của ta, sau này ta còn muốn cưới vợ sinh con.

Cười khúc khích.

Lời Sở Mặc khiến không ít pháp sư trong điện không nhịn được cười rộ lên.

Mặt Thông Tuệ đỏ bừng, tông chủ đời trước, lão hòa thượng kia đã không đáng tin cậy rồi, nhưng không ngờ tông chủ mới nhậm chức lại càng không biết điều! Trước mặt bọn họ ồn ào muốn cưới vợ sinh con. . . Đây quả thực không biết làm ngườita nói gì cho phải.

Sở Mặc cũng không để ý, hắn nhìn Thông Tuệ:

Chuyện lão tu sĩ ngươi biết rồi hả?

Thông Tuệ nao nao khẽ gật đầu:

Đã biết.

Vậy nghĩ thế nào?

Sở Mặc hỏi.

A. . . Chưa, không nghĩ gì.

Thông Tuệ như có chút lảng tránh vấn đề này. Gì mà không nghĩ gì? Ta thấy ngươi còn muốn hắn, nhớ kỹ hắn!

Sở Mặc mãnh liệt nói.

Thông Tuệ mặt đỏ bừng nhìn Sở Mặc:

Ta, ta không có!

Nói xong lại lã chã chực khóc:

Ta một lòng hướng phật. . .

Thôi đi. Hiện tại phật không cần ngươi nữa. Ta đại biểu Phật môn trục xuất ngươi. Ngươi không muốn gặp hắn thì tự xây một tòa miếu nhỏ tu hành đi, dù sao ta thấy ngươi cũng có thực lực Phi Thăng kỳ rồi, không bằng dứt khoát sớm phi thăng Thiên giới đi. Ta đã gặp lão tu sĩ kia, một lão què. . .

Không cho tông chủ nói hắn như vậy! Thông Tuệ giận nhìn Sở Mặc. Nhưng tiếp theo lại chột dạ cúi đầu, hạ giọng nói:

Tông chủ thân là nhất môn chi chủ, sao có thể nói ra những lời đó.

Có gì không thể nói? Hoàn toàn chính đáng, không có gì sai trái. Sở Mặc cười lạnh vài tiếng:

Ta thấy ngươi chính là già mồm cãi láo!

Nói xong, nhìn thoáng qua đại điện nhìn các pháp sư nghẹn cười:

Ta có được tính là tông chủ mới của Phật môn không?

Đương nhiên.

Một lão pháp sư hướng Sở Mặc chắp tay trước ngực:A Di Đà Phật, tông chủ vừa nhận chức đã làm ra chuyện công đức vô lượng. . .

A. . .

Thông Tuệ lập tức há hốc miệng.

Khiến nàng ngây ngốc là không ít nữ pháp sư trong đại điện nhất tề gật đầu.

Đúng vậy, Thông Tuệ trần duyên chưa đứt, mấy năm nay đã sớm nhập Phi Thăng kỳ, lại chậm chạp không chịu phi thăng độ kiếp, chúng ta đều nhìn thấy.

Nếu thích vậy quay đầu lại đi tìm! Phật gia chỉ lấy người hữu duyên, kiếp này Thông Tuệ ngươi cùng phật môn vô duyên.

Có lẽ kiếp sau. . . Có lẽ là thế. Ngươi. . . Các ngươi. . .

Mặt Thông Tuệ như tấm vải đỏ, ngượng ngùng gần như nói không ra lời.

Sở Mặc thở dài, khoát tay:

Đi thôi, nếu gặp mặt rồi vẫn cảm thấy Phật môn thích hợp hơn thì quay về, ta tự mình độ ngươi!

Trong đại điện, một đám pháp sư lục căn thanh tịnh không nhịn được liếc mắt, thầm nghĩ ngươi còn muốn cưới vợ sinh con thì có thể độ người khác sao?

Nhưng họ là lục căn thanh tịnh chân chính, sẽ không nói huyên thuyên. Chỉ là mấy năm nay thấy Thông Tuệ đau khổ, không đành lòng. Hơn nữa có Lão hòa thượng không đáng tin trước đó, tính của họ cũng không còn câu nệ. Thông Tuệ đứng đó sợ sệt thật lâu, bỗng nhiên rơi lệ hướng Sở Mặc thi lễ, nhưng không phải lễ nghi Phật môn mà là tiểu thư quý tộc, hạ giọng nói:

Cảm ơn ngài, tông chủ. Năm đó gia tộc ta nói thế nào cũng không đồng ý chuyện ta và hắn, ta tức giận xuất gia, sau gia tộc ta đã thôi, nhưng ta lại không thể. Hay bởi vì chân hắn bị gia nhân nhà ta đả thương chân, bị tổn thương, ta, ta không có mặt mũi gặp hắn.

Chân của hắn ta có thể chữa khỏi.

Sở Mặc nói.

Thật sao?

Thông Tuệ vừa mừng vừa lo.

Đương nhiên, nếu không có chút bản lãnh, có thể làm tông chủ của các ngươisao?

Sở Mặc nhếch miệng cười nói.

“. . . “ Mọi người im lặng không nói gì, không biết lời Sở Mặc có mấy phần đáng tin.

Các ngươi. . .

Sở Mặc thở dài một tiếng, trực tiếp lấy ra một cái bình ngọc ném cho Sở Mặc:

Bên trong có ba mươi viên đan dược, cho hắn dùng liên tục một tháng sẽ khỏi hẳn. Yên tâm, ta sẽ không hại các ngươi.

Thông Tuệ vui mừng nhận lấy bình ngọc, sau đó hướng Sở Mặc cùng mọi người trong đại điện thi lễ, nức nở nói:

Cảm ơn các vị tiền bối đã chăm sóc tiểu nữ tử mấy năm nay, đại ân không chỉnói cảm ơn, một ngày nào đó, tiểu nữ tử nhất định báo đáp!

Xin chào.

Ngươi phải sống mạnh khỏe đấy!

Chúng ta đều hy vọng, xin chào!

Một đám pháp sư bảo tướng trang nghiêm, chắp tay trước ngực, cùng niệm tụng: “A Di Đà Phật! “

. . . . . .

Thông Tuệ rời Phật môn, đi tìm hạnh phúc đã thất lạc bao năm qua. Sở Mặc cũng rời Phật môn, hắn phải đi Đạo Môn, là vì cái mạng nhỏ của mình.

Lại nói chuyện có phần bi ai, Sở Mặc từng nghĩ thân thế của mình khúc chiết ly kỳ, phụ mẫu mình phải có thân phận và địa vị khó thể tưởng tượng.

Giới Linh nói: Huyễn Thần Giới là của ngươi! Toàn bộ thế giới mặc cho ngươi dày vò! Hắn gần như gom một phần tài liệu Ngũ Hành Đạo cơ đầy đủ đến trước mặt mình, đưa phân thân hoàn mĩ cho mình! Vì mình mà làm rất nhiều!

Đại khô lâu không nói gì nhưng đã dùng hành động nói với Sở Mặc, toàn bộ Quy Khư. . . Đều là ủng hộ ngươi!

Thí Thiên là của ta! Thương Khung Thần Giám là của ta!

Hỗn Độn Hồng Lô cũng là của ta!

Mọi thứ như vô hình nhắc nhở Sở Mặc: Ngươi có một chỗ chống lưng vô cùng cường đại! Ngươi trưởng thành ở Nhân Giới nhưng lại có vận may độc nhất vô nhị!

Dù chưa ai nói gì nhưng Sở Mặc lại có cảm giác này!

Cho nên, dù Sở Mặc biết địch nhân là Huyết Ma Lão Tổ - tồn tại chuẩn chí tôn, là Thượng Quan gia, Gia Cát gia, Lạc gia thậm chí còn có Tần gia và Đổng gia đại tộc thiên giới. . . Mặc dù có áp lực nhưng hắn chưa bao giờ tuyệt vọng!

Bởi vì Sở Mặc tin, người thắng cuối cùng nhất định là hắn! Chuẩn chí tôn. . . Chung quy chưa phải chí tôn, mà tất cả sư phụ của hắn đều là chí tôn!

Thiên giới đại tộc thì sao?

Hắn có ba kiện thần khí!

Mãi tới hôm nay, hắn nhìn thấy vị chí tôn tuổi trẻ vượt qua ngân hà. Đối phương mơ miêng môt tiêng tiểu tạp chủng, hai tiếng phụ thân ngươi là rác rưởi. . . hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của Sở Mặc, giấc mộng kia cũng đã tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.