Nghĩ vậy, Sở Mặc liền quyết định, buổi chiều phải đi Thân Vương phủ một chuyến. Nhưng Sở Mặc chưa kịp đi, Hạ Kinh đã chủ động tìm tới hắn.Cũng hết cách, vị Thân Vương đại nhân này vốn không muốn hạ mình chủ động tìm tới, nhưng bệnh tật trước mắt, bất luận ngươi có là vương công quý tộc hay kẻ buôn bán nhỏ, thực ra cũng không có gì khác biệt, bệnh tật không vì thân phận của ngươi mà tha cho ngươi.
Những đan dược đó, sau khi hắn ta sử dụng, rốt cuộc cũng giúp hắn tìm lại được tự tin đã mất đi từ nhiều năm trước.
Thế cho nên vị Thân Vương đại nhân quyền khuynh thiên hạ này cũng giống như một tên mao đầu tiểu tử, đã nếm một lần lại muốn nếm lại lần nữa, những cũng không dám vượt quá giới hạn.Vì Sở Mặc từng nhắc nhở hắn, hắn không dám không nghe.
Sự việc của Vương phi khiến Hạ Kinh ý thức được rằng có những việc hắn buộc phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt.
Hắn không muốn Sở Mặc phải chủ động tìm tới, nguyên nhân rất đơn giản, việc Sở Mặc gặp thích khách trong đêm tân niên đã khiến hắn sợ hết hồn. Mặc dù Sở Mặc vẫn an toàn, nhưng Hạ Kinh vẫn cảm thấy sợ hãi.
Chẳng may Sở Mặc có mệnh hệ gì, hắn tìm ai mà khóc lóc kể lể đây?Viên Tử Đại âm thầm có quan hệ qua lại với một số người trong môn phái, việc này Hạ Kinh cũng biết, nhưng lúc ấy hắn vì một vài suy tính nên chưa nói với Sở Mặc. Bởi lúc đó, Sở Mặc cũng chưa thật sự thể hiện ra năng lực luyện dược của hắn.
Kết quả là vào đêm tân niên, Sở Mặc bị ám sát, mặc dù thoát hiểm, nhưng lại khiến Hạ Kinh sợ toát mồ hôi. Nếu Sở Mặc chết đi, chỉ e Hạ Kinh hắn ta cũng coi như tuyệt vọng rồi.
Cho nên, Hạ Kinh buộc phải chắc chắn trước khi hắn thực sự hồi phục, Sở Mặc tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc gì!Cho dù là hoàn toàn hồi phục chăng nữa, hắn cũng mong hòa thù thành bạn cùng Sở Mặc. Dù gì ai có thể đảm bảo từ nay về sau không có việc cần dùng tới Sở Mặc nữa?
Cái lão già thích khách đó, bị Hạ Kinh âm thầm giết chết rồi, nhưng trước lúc giết chết lão, Hạ Kinh vẫn bị sợ hãi toát mồ hôi hột.
Bởi dù sao đó cũng là một cường giả thiên nhân trảm hoàng cấp tầng thứ 5 kia mà.
Một cường giả như vậy lại bị người ta đánh cho tàn phế sau khi hỏi qua Uất Trì tiên sinh, Hạ Kinh mới biết, một cường giả cấp năm như vậy, ít nhất cũng phải cường giả cấp sáu như Uất Trì tiên sinh đích thân ra tay mới có thể bắt được hắn.
Cho nên, vị sư phụ thần bí đứng sau lưng Sở Mặc cũng khiến cho Hạ Kinh khiếp sợ, khiến hắn càng thêm không muốn đối địch với Sở Mặc.
Những đại nhân vật đều rất khôn ngoan, trong mắt họ, thông thường chỉ có lợi ích được mất, còn về ân oán thị phi Với bọn họ mà nói thực sựquan trọng sao?
Hạ Kinh cơ bản chưa từng nghĩ qua, một cường giả cấp năm lại bại trong tay Sở Mặc. Lão già đó đương nhiên chả còn mặt mũi nào nói việc này, tới tận lúc bị giết chết đều không nói ra chân tướng.
Tất cả những nguyên nhân này gộp lại, càng khiến cho Hạ Kinh thêm kính sợ Sở Mặc. Đến nhà thăm hỏi cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Sở Mặc mời Hạ Kinh vào phòng khách, cười nói:
- Thân Vương đại nhân sao lại đích thân tới đây vậy?
Hạ Kinh âm thầm tìm tới Phàn phủ, không để người ngoài biết được, chỉ mang theo hai tùy tùng, nhưng lại đem theo một phần hậu lễ. Một tờ ngân phiếu năm vạn lượng.
Sau khi Hạ Kinh đặt tờ ngân phiếu lên bàn, điềm đạm cười nói:
- Sở thiếu gia, đây là chút tâm ý của ta, Sở thiếu gia đừng chê cười.Sở Mặc lướt nhìn con số trên tờ ngân phiếu, hơi động lòng, không kìm được thầm cảm thán:
- Tờ ngân phiếu này, có thể mua được chục cái Phàn phủ rồi. đây cũng là số tiền lớn nhất mà từ trước tới giờ hắn từng nhìn thấy“. Nhưng Sở Mặc không vì thế mà giật mình, bởi vì hắn cũng sắp thành người giàu có rồi.
Cho nên, hắn cười nhạt:
- Thân Vương đại nhân khách khí rồi, tờ ngân phiếu này ta sẽ nhận lấy.Hạ Kinh lập tức mừng rỡ, nhưng cũng cẩn thận hỏi:
- Ngày kia cửa hàng đấu giá Phong Vân lại bán đấu giá một số cực phẩm dược liệu, ta định mua hết số dược liệu đó. Tới lúc ấy, Sở thiếu gia có thời gian chứ? Cùng nhau vui đùa một chút?
Sở Mặc ha ha cười, nhìn Hạ Kinh:
- Vương gia lần này muốn triệt để kéo ta lên thuyền cùng ngài sao?
Hạ Kinh đỏ mặt, có chút ngại ngần ho lên mấy tiếng:
- Sở thiếu gia có thể không nói thẳng như vậy không?Nói tiếp, Hạ Kinh khẽ thở dài:
- Thái tử bên đó, ta vồn nghĩ sẽ không quá đáng, ai ngờ họ lại còn động thủ với thiếu gia.
- Cho nên, chúng ta nghiễm nhiên trở thành những đồng minh?
Sở Mặc hỏi.
Hạ Kinh cười trừ:
- Bằng không thì thế nào? Thiếu gia thấy hiện tại khả năng của ngươi đủ để đối đầu với đám người Thái tử sao?
Hạ Kinh lúc này cũng đã phần nào lấy lại được chút khí phách nêncó của bậc Thân Vương Đại Hạ rồi.
Sở Mặc khẽ lắc đầu:
- Ta biết ta có bao nhiêu khả năng, nhưng bọn họ muốn đối phó với ta cũng không dễ dàng vậy đâu.
Hạ Kinh nhìn Sở Mặc vẻ đầy thâm ý:
- Cũng không thể cả đời ỷ lại vào sư phụ được.
Sở Mặc liếc nhìn Hạ Kinh:
- Vương gia quả là đã nhìn thấu. Nhưng nói đi nói lại, hiện tại ta vẫn có chút nghi ngờ Vương gia.- Bây giờ chưa tin tưởng cũng không sao, rốt cuộc sẽ có một ngày ngươi tin ta.
Hạ Kinh tự tin trả lời:
- Bản Vương những năm nay việc xấu việc tốt đều đã là qua, không dám nhận mình là một người tốt, nhưng tự thấy bản thân không phải người xấu. Những năm này, sai lầm lớn nhất chính là quá dung túng cho Hạ Kiệt. Cho nên mới tạo thành tính ngang ngược hống hách của nó, coi trời bằng vung, lại không có đầu óc, nông nổi mới bị người ta bày mưu hãm hại.
- Bày mưu hãm hại?
Sở Mặc thoáng nhìn Hạ Kinh.Hạ Kinh hạ giọng nói:
- Ngươi nói Hạ Kiệt chòng ghẹo Tinh Tuyết Công chúa là việc ngẫu nhiên sao? Trên đời này việc trung hợp có nhiều, nhưng trùng hợp tới mức đó thì thật hiếm gặp. Việc đó, sau này bản vương đã điều tra kỹ, hẳn là bị người ta bày mưu hãm hại. Mà người có khả năng và có gan để cùng lúc hãm hại một vị vương gia và một công chúa Ha ha
Hạ Kinh cười vài tiếng, không nói thêm lời nào. Chằm chằm nhìn Sở Mặc:
- Lần đó bị ngươi vô tình xông vào, mặc dù phế đi con trai duy nhất của bản vương, nhưng cũng phá hỏng kế hoạch của bọn chúng. Nóicách khác, ngươi đích thị đã cứu bản vương, cũng cứu tên tiểu súc sinh đó một mạng, nếu không thì tên tiểu súc sinh đó nếu thực sự gây ra việc.
Trong mắt Hạ Kinh thoáng hiện lên chút ớn lạnh.
Sở Mặc biết. Tên tiểu súc sinh trong lời Hạ Kinh đương nhiên ám chỉ tên Hạ Kiệt.