Cho nên, khi họ ý thức được trong tay của Sở Mặc hoặc Vương Trung khả năng có vảy cá bảy màu thì tất cả mọi người đều kích động. Mà ngay cả thiếu nữ bị khống chế trên lưng ngựa, trong ánh mắt nhìn về Sở Mặc và Vương Trung cũng tràn đầy rung động cùng với một tia ghen tị khó phát hiện.
Vương Trung mặt trầm như nước đứng ở bên cạnh Sở Mặc, lạnh lùng nhìn nhóm người này. Khí thế trên người ông ta tương đối hùng mạnh. Đứng ở nơi đó muốn không nhìn đến ông ta cũng khó khăn.
- Ai bảo các người tới nơi này?
Vương Trung lạnh lùng nhìn đám người, mở miệng nói:
- Trưởng bối các người chưa nói với các người thác nước lớn là cấm địa sao?
Nhắc tới hai chữ “cấm địa”, tên kỵ sĩ cầm đầu và mọi người phía sau gã trên mặt rõ ràng trở nên có chút mất tự nhiên. Nhưng mà, lợi ích hấp dẫn cuối cùng đã chiến thắng lí trí. Tên kỵ sĩ cầm đầu nhìn Vương Trung cười lạnh nói:
- Lão nhân, mặc kệ là ngươi đã từng có lai lịch thế nào, cho dù ngươi là thần tiên bay tới bay lui trên bầu trời, nhưng bây giờ, ở vùng đất Tội Ác này, ngươi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi! Nơi này không thể tu luyện, mọi người nơi này tất cả đều là người thường giống khi bị phong ấn. Cho nên, cái gì cấm với chả địa ấy mà, đừng có nói với ta. Chúng ta cũng không thích tới nơi này trêu chọc ngươi, chỉ một chuyện thôi: Giao đống vảy Hoàng Kim Ngư kia cho chúng ta, còn nữa,giao vảy cá bảy màu ra đây!
Sở Mặc nhìn tên kỵ sĩ cầm đầu, tốt bụng nhắc nhở:
- Đây là hai chuyện.
- Ngươi câm miệng!
Tên kỵ sĩ cầm đầu quát một tiếng lạnh lùng, sau đó con ngươi lạnh lẽo nhìn Sở Mặc:
- Tiểu tử, thanh đao trên tay ngươi, ngoan ngoãn giao ra đây!
- Đây là chuyện thứ ba rồi.
Sở Mặc nhìn tên kỵ sĩ cầm đầu, cười nói:
- Ngươi rốt cuộc là muốn làm mấy chuyện?
Tên kỵ sĩ cầm đầu híp mắt lại, nhìn Sở Mặc từ trên xuống dưới, sau đó cười ha hả:
- Gia còn muốn nữa! Gia còn muốn mạng của ngươi đó! Đây có tính là chuyện thứ tư không? Hửm?
Nói xong, gã vung tay lên:
- Giết hắn!
*Gia: Cách xưng hô thể hiện ta đây bề trên, cao quý.
Một tên kỵ sĩ tay nắm một cây trường thương, bay thẳng về phía Sở Mặc. Khoảng cách của hai bên cũng hơn hai mươi trượng. Cho nên tên kỵ sĩ này gần như là trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Sở Mặc.
Cán trường thương cầm trong tay rung lên, mũi thương sắc bén đâm thẳng về phía đầu của Sở Mặc.
Tên kỵ sĩ đó trên mặt hiện ra nụ cười dữ tợn, quát lớn:
- Đi chết đi tiểu tử!
Vương Trung hơi hơi nhíu mày, trong con ngươi hiện ra chút khinh thường. Một “người thân” của số mệnh, nếu có thể bị một thương của các ngươi đâm chết. . . . đó mới thật là trời cao không có mắt. Lúc này, người thiếu nữ bị khống chế trên lưng ngựa không nhịn được thét lên kinh hãi. Nhưng mà lời nói lúc kêu. . . lại thiếu chút đã làm cho Sở Mặc tức chết được.
- Giết hắn, mới rồi hắn còn muốn xuống tay với ta nữa!
Lập tức, tên kỵ sĩ kia hung hăng vỗ mông thiếu nữ, cười lạnh nói:
- Nàng là của lão tử! Ai dám có suy nghĩ không an phận với nàng, ông đây sẽ giết người đó.
- Vậy giết hắn đi!
Ả ta lớn tiếng hét lên, trong ánh mắt nhìn về Sở Mặc lại thần kỳmang theo sự thù hận mãnh liệt.
Lúc này, Sở Mặc cũng không thèm nhìn cô ả kia nữa bởi vì mũi thương của đối phương đã đâm tới rồi.
Vù!
Trong không khí truyền tới một tiếng xé gió nặng nề.
Sở Mặc chân đạp Tật Phong Bộ nhẹ nhàng chợt biến, sau đó Thí Thiên trong tay áp về phía cán của trường thương, một đường cắt về phía bàn tay của tên kỵ sĩ đang cầm. Tốc độ của hắn cũng không nhanh lắm, ít nhất so sánh với trước đây kém cả trời cả đất.
Nhưng kẻ địch trước mắt cũng không phải những tu sĩ trong giới tu hành.
Bởi thế, lúc Sở Mặc cầm Thí Thiên chém rụng tay của tên kỵ sĩ này, đối phương rõ ràng còn không kịp phản ứng.
Bong bong bịch!
Tiếng Thiết thương nặng nề rơi xuống trên tảng đá ở mặt đất phát ramột tiếng vang trầm đục.
Sau đó, cổ tay tên kỵ sĩ chảy máu như suối, lúc đó mới phát ra một tiếng kêu long trời lở đất.
- Tay của ta!
Tay của gã bị thiết thương đè lên dưới tảng đá rồi, chỗ cổ tay trống rỗng!
Một đao của Sở Mặc sau khi chém rụng một tay của đối phương cũng không tiếp tục công kích nữa mà thân hình nhanh chóng lóe lên. Vù!
Vù!
Một tiếng tiếng xé gió vang lên.
Ngay sau đó, một mũi tên run rẩy đính lên chỗ mà Sở Mặc vừa đứng.
Sở Mặc ngẩng đầu vừa vặn đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của thiếu nữ. Trong tay ả cầm một cây cung, dây cung còn đang không ngừng rung. Rất hiển nhiên, ả ta cũng không phải kẻ thù của bọn kỵ sĩ mà bọn chúng là một phe.
Thiếu nữ thấy một mũi tên này của mình không thể bắn trúng Sở Mặc thì cảm thấy vô cùng không hài lòng, sắc mặt lạnh lùng lại rút một mũi tên nữa, chỉ hướng Sở Mặc.
Sở Mặc nhìn thiếu nữ, lạnh lùng nói một câu:
- Ngươi còn dám bắn một mũi tên nào nữa thì chỉ lát nữa thôi ta sẽ tháo ngươi thành tám khúc!
Một câu như câu uy hiếp bình thường nhưng chẳng biết tại sao, ả tacó loại cảm giác tâm thần run rẩy không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Sở Mặc.
Tên kỵ sĩ phía sau ả đàn bà giận dữ:
- Ngươi dám uy hiếp người đàn bà của ông đây?
Sở Mặc mắt lạnh nhìn tên kỵ sĩ:
- Bây giờ lập tức cút cho ta, nếu không thì các ngươi sẽ đều chết ở đây! Nhân lúc giữa chúng ta còn chưa có thâm cừu đại hận gì thì cút mau! Đừng ép ta giết các người!
- Ha ha ha haTên kỵ sĩ đột nhiên cười như điên:
- Bố đây rất thích loại người như các ngươi đấy, nói thật, khoảng khắc giết cừu bố đây chẳng có chút khoái cảm nào! Thích loại người “cứng” như các ngươi đấy, mạnh mẽ gớm. Tý nữa quỳ gối trước mặt bố mày tùy ý để bố đùa giỡn nhé. Nhãi con. . . cho dù là toàn thân ngươi đều là sắt thì có thể tuốt ra bao nhiêu cái đinh chứ?
Tên kỵ sĩ cầm đầu nói xong thì dùng sức vung tay lên:
- Cùng tiến lên, giết tên nhãi này cho tao!
Vương Trung nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Cần hỗ trợ không? Sở Mặc lắc đầu:
- Chuyện nhỏ thế này không cần tiền bối phải hỗ trợ đâu, tiền bối ngồi đó nhìn là được rồi.
Đối phương có bảy, tám kỵ sĩ cùng nhau vây Sở Mặc lại. Nhiều lời hơn nữa cũng vô dụng. Tên kỵ sĩ cầm đầu thấy có bảy, tám người đã quá đủ để chém tên nít ranh kiêu ngạo đó thành thịt vụn rồi.
Vũ khí trong tay mấy tên này đủ kiểu dáng: Có dao bầu, có kiếm lớn, có trường kích, còn có cả Yển Nguyệt Đao. . . có hai người trên người còn mặc cả Khóa tử giáp, nhìn qua thì vô cùng mạnh mẽ. Ánh mắt chúng nhìn Sở Mặc tràn đầy sự trêu tức, ánh mắt giống như mèo nhìn chuột vậy.