Thí Thiên Đao

Chương 918: Chương 918: Trốn thoát




- Cẩn tuân pháp chỉ của Chủ nhân!

Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung khom người nói, trong mắt đều tràn đầy vẻ cảm kích.

Không trải qua những gì họ gặp phải thì sẽ không hiểu được tâm tình bây giờ của họ. Bị giam giữ nhiều năm như thế, lại còn phải chịu khổ do phong ấn, vốn cho là không còn bất kỳ hy vọng nào nữa, kết quả tốt nhất là chết già trong hắc lao này.

Sự xuất hiện của Sở Mặc lại cho cuộc sống tối tăm u ám của họ một tia sáng mạnh mẽ nhất.

Hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung đều không chút do dự ăn luôn đan dược trong bình. Bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ Sở Mặc lừa họ, nguyên nhân là vì cơ bản là không cần thiết.

Người có thể làm cho Lão tổ Hỏa Long của Linh Vận Môn tự mình lên tiếng, sẽ có hứng thú giết hai lão già kéo dài hơi tàn này hay sao?

Năm đó thủ pháp của Phong Bất Biến tuy rằng rất cao minh, nhưng vẫn bị sự hạn chế của tu vi. Do đó, trong mắt Sở Mặc, phong ấn kia cũng không cao minh cho lắm. Hai viên đan dược đủ để giải được tất cả phong ấn trên người của hai người.Sự thật cũng thật sự là như vậy. Hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung vừa mới ăn đan dược không bao lâu, trên người đã phát ra sức sống vô cùng lớn.

Làn da khô quắt của họ giống như thần tích, nhanh chóng căng đầy trở lại; sắc mặt xám xịt cũng nhanh chóng trở lên hồng hào. Từng luồng khí tức cường đại từ trong thân thể của họ không cách nào ngăn cản mà tản mát ra ngoài.

Hai lão tổ Nguyên Anh đã chịu khổ ải bị trấn áp mấy trăm năm, cuối cùng cũng có thể được hồi sinh.Lúc này, Phong Giang Hải vừa mới trở lại nơi bế quan chuẩn bị nhập thần thì chợt ngưng lại, lộ vẻ hoảng hốt. Thân hình giống như làn khói, trong phút chốc đã biến mất ở nơi bế quan, phi nhanh về phía hắc lao.

Toàn bộ quá trình quả thực nhanh đến không thể tin nổi!

Phong Giang Hải biết đã xảy ra chuyện!

Hơn nữa là chuyện lớn!

Khí tức Nguyên Anh đỉnh này quả thực giống như ngọn đèn trong đêm tối, vô cùng chói mắt.Trên thực tế, trong nháy mắt hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung “sống lại” đó, toàn bộ Linh Vận Môn đều bị kinh động. Không chỉ loại Nguyên Anh cao nhất như Phong Giang Hải này... cho dù là đệ tử Trúc Cơ, tất cả đều cảm giác được một khí tức làm người ta kinh hãi.

Tu sĩ Kim Đan thì lại càng cảm giác rõ ràng, gần như toàn bộ tu sĩ Kim Đan của Linh Vận Môn trong nháy mắt khí tức cường đại bạo phát ra thì đều run rẩy gần như không thể đứng vững.

Trong nháy mắt Phong Giang Hải bay ra ngoài, toàn bộ Linh Vận Môn hoàn toàn chấn động. Tất cả mọi người ra khỏi nơi tu luyện, nhìnvề phía hắc lao.

Phong Giang Hải, trên đường tới hắc lao, trong lòng cũng đang suy đoán nguyên nhân hai loại khí tức cường đại này bạo phát.

Trên thực tế, khi gã ở đây cảm nhận được hai luồng khí tức này thì trong lòng cũng đã đoán ra, nhưng gã vẫn không muốn tin.

- Sao có thể chứ?

- Hai người kia đã bị phong ấn ba trăm năm, chỉ còn lại rất ít tuổi thọ thôi... mấy lão già kéo dài hơi tàn này làm sao lại có thể khôi phục lúcnày được?

Trong đầu Phong Giang Hải không ngừng nghĩ, sau đó nghĩ đến người đi vào đưa cơm - Chu Thanh Vân. Suy nghĩ của gã trong nháy mắt gần như đình trệ, trong đầu dường như bị một tia sét đánh phải.

- Chẳng lẽ là hắn?

Phong Giang Hải gần như thất thanh kêu ra tiếng.

Gã nghĩ tới Lục Thiên Minh!Trong lòng Phong Giang Hải thật ra sớm đã cho rằng bản lĩnh dịch dung của Lục Thiên Minh rất hùng mạnh, nếu không thì tuyệt đối không thể ở Linh Vận Môn lâu như vậy mà không ai phát hiện ra. Nhưng gã tuyệt đối không nghĩ tới đối phương chẳng những thủ đoạn dịch dung xuất thần nhập hóa mà thậm chí cả khí tức... cũng có thể kiềm chế hoàn mỹ như thế!

Nếu không thì một tu sĩ Kim Đan làm sao có thể tản ra khí tức của Trúc Cơ? Thậm chí lừa được cả gã!

- Lục Thiên Minh, ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn!

Phong Giang Hải nghiếng răng nghiến lợi nhìn về phía hắc lao, trongmắt hiện ra sát khí.

Ầm!

Một tiếng gầm rú rất lớn vang lên bao phủ Phong Giang Hải trong tiếng gầm gừ.

Một khí tức mênh mông phóng lên cao, bay thẳng đến chân trời, sau đó giống như một cái dù lớn bao phủ Linh Vận Môn trong phạm vi mấy ngàn dặm.

Một thanh âm khàn khàn vang lên:

- Tên nhóc Phong Giang Hải, ngươi muốn giết ai?

Vù!

Một thân ảnh phóng lên cao lao thẳng về phía Phong Giang Hải, thẳng tay ra tay với Phong Giang Hải.

Phong Giang Hải trừng mắt muốn lồi cả ra:

- Tiếu Vạn Quân!

- Không biết lớn nhỏ gì cả, gọi là Sư bá!

Tiếu Vạn Quân hét lớn một tiếng, nén giận ra tay. Một kích này làlửa giận đã đè ép trong 3 trăm năm của ông ta!

Ầm ầm!

Bầu trời Linh Vận Môn vang lên một tiếng sét đánh kinh thiên động địa.

Phong Giang Hải cười lạnh một tiếng:

- Phản đồ Linh Vận Môn có tư cách gì bắt ta phải gọi ngươi là Sư bá?

Khi nói chuyện, Phong Giang Hải đồng thời ra tay!Một chiêu của Nguyên Anh đỉnh không thể coi thường được.

Cho dù Tiếu Vạn Quân trước mắt đã từng là thiên tài hùng mạnh nhất Linh Vận Môn, nhưng, vậy thì sao?

Đó cũng là chuyện ba trăm năm trước rồi!

Phong Giang Hải gã cũng đã trưởng thành trở thành cao thủ tuyệt thế của Linh giới này. Gã không tin Tiếu Vạn Quân có thể chịu được một chiêu của mình.

Quả nhiên, thân hình của Tiếu Vạn Quân sau khi chịu một chiêu nàythì không ngừng bay ngược về phía sau, trong miệng còn phun ra một ngụm máu tươi, nhìn qua thì bị thương không hề nhẹ.

Phong Giang Hải chẳng qua là lùi về phía sau mấy trăm trượng đã thoát khỏi luồng sức mạnh cường đại kia rồi.

Trên bầu trời gần như cũng bị sức mạnh này đục khoét.

Khóe miệng của Phong Giang Hải mang theo sự khinh thường, cười lạnh nói:

- Tiếu Vạn Quân, ngay cả ngươi may mắn giải được phong ấn thì sao? Ngươi đã quá không hợp thời nữa rồi!

- Thật sao?

Một giọng nói khác lại vang lên. Một thân ảnh bay ngang trời mà tới, chính là một thiên tài năm đó của Linh Vận Môn, một trong Tam anh Linh Vận – Lão nhị Lý Phương Trung.

- Ồ!!! A? Hai lão bất tử các người không ngờ lại đều trốn thoát, chẳng những giải được phong ấn lại còn khôi phục được chút thực lực. Không tồi... thật không tồi nha!

Vẻ trào phúng trên mặt Phong Giang Hải càng đậm nét, cười lạnh nói:

- Nếu ta là các người, trong thời gian ngắn lúc nãy đã phải bỏ chạy thật xa rồi, cho tới khi nào hoàn toàn khôi phục thực lực rồi trở về báothù rửa hận cũng không muộn. Hai lão bất tử các người ở trong lao ngục quá lâu nên đầu óc cũng không linh mẫn nữa rồi sao? Không ngờ lại ngay lập tức ra tay với ta! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy được cái gì gọi là nhân tài thế hệ mới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.