Trong mắt tràn đầy vẻ mặt không thể tin nổi.
Sau một quyền này của Sở Mặc, lòng tin tăng lên, bộ pháp đạp chân vừa học được, không tinh thông lắm, thuận theo phía sau lưng của Xích Mục Hàn Băng Mãng, hướng tới ôm cổ nó mà vọt đến.
Rắn đánh bảy tấc!
Nhược điểm của con trăn này, cũng ở đó!
Cái đuôi cường tráng có lực đó bị người ta một quyền đánh cho nổ tung, Xích Mục Hàn Băng Mãng phát ra một tiếng kêu đau khổ, đồng thời cùng theo đó, còn có tiếng phẫn nộ vô tận!
Có thể căn bản không đợi nó xoay người, liền cảm thấy được hơi thở tử vong mãnh liệt, bao phủ lên nó.
Xích Mục Hàn Băng Mãng là nguyên thú bậc bốn, linh trí cũng không thấp, cảm nhận được uy hiếp, phản ứng đầu tiên, không phải là muốn trốn chạy, mà là “Phì” một cái, dựng hết tất cả vảy trên người nó lên!
Vảy của nó cũng cỡ bàn tay của Sở Mặc, mỗi một miếng đều phát ra hàn quang, sắc bén như đao!
Đủ để dọa lùi bất kì kẻ địch nào có ý định tấn công điểm yếu của nó!
Nhưng Sở Mặc, cũng không hề lùi bước.
Đây mới là lúc ngươi chết ta sống, có chút do dự, thì sống chết sẽ lập tức hoán chuyển!
Sở Mặc cắn răng một cái:
- Con sâu dài kia… chết đi cho ta!
Lại một lần nữa, chiêu thứ nhất trong ba chiêu pháp thi triển ra, hung hăng đánh vào hướng … đao vảy sắc bén đã dựng hết cả lên!
Cái gọi là công pháp cao nhất, chính là đem nguyên lực lợi dụng đến mức tận cùng, đem uy lực của nó … phát huy đến mức lớn nhất!
Công pháp tầm thường, có thể phát huy ba đến bốn phần nguyên lực, đã là không tồi rồi.
Nhưng loại tu luyện của Sở Mặc này, lại gần như có thể phát huy được trên chín phần!
Phiến vảy sắc bén, dễ dàng cắt quả đấm của Sở Mặc, máu tươi … trong nháy mắt chảy ra.
Nhưng quyền thế của Sở Mặc lực vô cùng mạnh … cũng đã nện vào điểm yếu của Xích Mục Hàn Băng Mãng.
Bịch!
Âm thanh vang lên.
Nguyên lực hùng mạnh trên nắm tay hùng mạnh, ầm ầm đánh vào cổ con trăn lớn.
Máu thịt bên trong, đột nhiên quấy thành một cục.
Mạch máu nổ tung, thân thể dập nát!
Nguyên lực mạnh mẽ chảy lung tung trong thân thể Xích Mục Hàn Băng Mãng, khiến cho con nguyên thú bậc bốn, đột nhiên phát rồ!
Thân thể to lớn điên cuồng vặn vẹo, đánh bay Sở Mặc.
Nhưng Xích Mục Hàn Băng Mãng đã bị một quyền của Sở Mặc đánh cho chỉ còn một chút hơi thở mà thôi.
Mặc dù đang điên cuồng vặn vẹo ở trên mặt đất, tuy nhiên chỉ là giãy dụa lần cuối trước khi chết mà thôi.
Sở Mặc bị đánh bay vài chục trượng, té vào bụi cỏ, cảm giác giống như là toàn thân rã rời hết xương cốt.
Phun ra một ngụm máu, lớn tiếng mắng:
- Đồ đáng chết, sắp chết còn báo thù ta nữa, muốn không có lối thoát sao? Thật là khờ dại, tiểu gia ta bị sư phụ đại ma đầu đánh qua rất nhiều lần! Thân thể rắn chắc như vậy, sẽ bị ngươi đâm chết sao? Nằm mơ đi!
Nói xong, không ngờ như người không bị gì đứng dậy, hướng về phía Xích Mục Hàn Băng Mãng đi tới.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại, có thể phát hiện, quần áo dính đầy bụi đất cây cỏ Sở Mặc, toàn bộ phía sau lưng … đều đã ướt đẫm!
Hai chân bước đi, có chút run rẩy.
Kích vừa rồi … cũng đã gần như tiêu hao hết sức lực của thiếu niên này!
Thiếu nữ áo lam đang âm thầm trốn gần đó, trong mắt vẫn duy trì vẻ chấn động, nhìn tay thiếu niên đó đang rỉ máu, hoàn toàn không nói ra lời.
Tưởng rằng tên này nhát gan sợ chết, không ngờ lúc bùng nổ, không ngờ lại điên cuồng như thế!
Tàn nhẫn như thế!
- Thật sự là tiểu quái vật kinh khủng!
Một lúc lâu sau, thiếu nữ áo xanh mới định thần lại, nhìn trong ánh mắt của chàng thiếu niên kia, mơ hồ, kính nể thêm vài phần.
Trên tầng mây Ma Quân thản nhiên nhìn thoáng qua Sở Mặc, hừ lạnh một tiếng:
- Ngu!
Xoay người rời đi.
Sở Mặc nhìn thoáng qua tay phải bản thân vẫn không ngừng chảy máu, nhe răng nhếch miệng, hùng hùng hổ hổ đi đến con trăn lớn:
- Đến cắn ta đi!
- Cọp không ra oai, tưởng tiểu gia là mèo sao?
- Con bà nó chứ, ngoan ngoãn ở trong nước không tốt sao? Ra đây làm gì chứ?
- Trên mặt đất cũng là nơi ngươi có thể sống sao?
- Mạng nhỏ đều đã được chôn ở đây rồi, còn có thể không thoải mái sao?
Hì hì …
Thiếu nữ váy xanh không kìm nổi, bật cười.
Sở Mặc chân đạp bộ pháp, chợt xoay người, trong giây phút ấy, con ngươi hiện lên một đạo sát khí lạnh như băng.
Nguyên lực còn lại trong cơ thể, nháy mắt sôi trào, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra một chưởng!
Thấy thiếu nữ áo xanh, lập tức thở một hơi ra, nói:
- Sao cô lại đi theo ta?
- Hừ, núi này cũng không phải là địa bàn nhà của ngươi, ngươi quản ta đi đâu sao?
Thiếu nữ áo xanh vẻ mặt cao ngạo nói, liếc xéo Sở Mặc, cười lạnh nói:
- Vừa rồi không biết là ai, hô to gọi nhỏ la cứu mạng, sao hả, bây giờ lại uy phong trở lại rồi sao?
Trên mặt của Sở Mặc lộ ra vài phần xấu hổ, liếc mắt, nói:
- Vậy thì sao chứ? Cũng không phải là bị ta giết sao?
- Người cười đến cuối cùng mới là vương giả!
- May mắn mà thôi.
- Giết con rắn nhỏ là vương giả rồi sao? Thật là ngu ngốc!
Thiếu nữ áo xanh nói, bước đi đến, dùng chân đá đá thân thể co giật của Xích Mục Hàn Băng Mãng, vẻ mặt chê cười:
- Tiểu nguyên thú bậc bốn, ngay cả thú đan cũng không có, máu thịt có thể tăng cường một ít thể lực, không có giá trị gì hết.
Sở Mặc lười mà trả lời nàng, năm đó gân, cốt, da của con Xích Mục Hàn Băng Mãng được lấy ra, đem về Viêm Hoàng Thành, đưa đi bán đấu giá, thu về được một số tiền rất lớn.
Tiền cứu trợ mà ông nội hắn cấp cho những tướng sĩ bị thương mà chết, đủ để người nhà của những người này không lo áo cơm cả đời.
Tại sao đến miệng của thiếu nữ áo xanh này, lại trở thành không có giá trị như vậy?
- Giúp ta một chuyện.
Sở Mặc lấy tay chỉ vào con Xích Mục Hàn Băng Mãng:
- Rút gân lột da lấy cốt.
- Thật ghê quá đi!
Thiếu nữ váy xanh giống như con thỏ nhỏ, chớp mắt đã nhảy ra:
- Ngươi để một người con gái làm chuyện này sao?
Sở Mặc bĩu môi, từ trên người lấy ra một cây đoản đao, tự mình dọn dẹp:
- Không giúp thì không giúp, nói nhiều lời vô ích quá làm gì chứ? Không chịu làm thì không chịu làm, ở nơi này, chỉ có một mình con gái như cô mới đến thôi?
Cho dù là đã chết rồi, nhưng con da của con Xích Mục Hàn Băng Mãng vẫn vô cùng cứng chắc, Sở Mặc dọn dẹp có có chút khó khăn.
Thiếu nữ váy xanh nhìn Sở Mặc nhe răng nhếch miệng, ngẫm nghĩ một chút, đi tới, có chút không tình nguyện cho lắm, nói:
- Đưa đao cho ta!