Thí Thiên Đao

Chương 604: Chương 604: Tứ đại phái




Cho nên, lần này khi Phiêu Miểu Cung dùng tư thái đường hoàng xuất hiện ở đại hội Tông Môn, dù vị trí có là xếp phía sau Trường Sinh Thiên đi chăng nữa, nhưng các đệ tử của Trường Sinh Thiên lại chẳng có lấy chút cảm giác kiêu ngạo nào, ngược lại còn hơi mơ hồ như thể chân không chạm đất.

Đương nhiên, mấy gã trưởng lão dẫn đoàn của Trường Sinh Thiên cũng cảm nhận được điều này. Mặc dầu vậy, những lão già đó chỉ biếtgiả ngây giả ngô, coi như không phát hiện ra chút gì bất thường mà ngồi yên một chỗ. Thế nhưng, trong lòng lại đang âm thầm cười lạnh: Giờ thoạt nhìn Phiêu Miểu Cung rất được trọng vọng, nhưng trên thực tế lại chẳng khác nào đang ở vào thế dầu sôi lửa bỏng. Nhiều môn phái trên đời cùng tụ tập một chỗ như vậy, cao thủ nhiều như mây, chắc chắn sẽ phải có kẻ thấy bọn họ chướng tai gai mắt.

Loại hành xử trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi như thế, Trường Sinh Thiên đã thuộc nằm lòng rồi.

Chớ nói lúc này bởi vì có sự tham dự của tứ đại phái, lần đại hội Tông Môn này đã phát sinh thêm rất nhiều việc khác, cùng nhau thámhiểm Quy Khư… Nói thật dễ nghe, những nguy hiểm ẩn giấu bên trong khiến những lão già này cũng phải thấp thỏm vô cùng. Khỏi cần nghĩ nhiều, nhất định toàn bộ phía Phiêu Miểu Cung cũng đều đạt được tư cách vào Quy Khư, lúc đó, bên trong Quy Khư, bọn họ chính là vật hy sinh tốt nhất!

Những trưởng lão đã hiểu rõ ý nghĩa sâu xa bên trong đều không thèm để ý tới địa vị hiện nay của Trường Sinh Thiên cao tới đâu. Dù sao chẳng bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ tan thành mây khói, vĩnh viễn bị vùi lấp trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng này mà thôi.

Người của bên Thiên Ngoại cũng không tính nhiều, tổng cộngkhoảng hai mươi mấy người, trong số đó có bảy tám người thuộc bậc cao niên.

Cũng là lần đầu tiên Sở Mặc được nhìn thấy người đàn ông mà mấy lần Thẩm Ngạo Băng muốn gả Diệu Nhất Nương cho gã.

Quả thực gã có ngoại hình rất khá, dung mạo vô cùng xuất chúng.

- Tỷ, người kia chính là Lý Trúc rồi phải không?

Thẩm Tinh Tuyết cùng Diệu Nhất Nương ở bên cạnh rỉ tai nhau:

- Vừa nhìn đã biết là kẻ háo sắc rồi! Diệu Nhất Nương cười khẽ:

- Cũng không liên quan gì đến chúng ta cả.

Phía Lý Trúc dường như cũng nhận thấy có người đang quan sát mình, ánh mắt xẹt thẳng về hướng Phiêu Miểu Cung, trực tiếp bỏ qua đám người của Trường Sinh Thiên.

Bởi vì mỗi môn phái đều có cờ xí đặc thù, rất dễ dàng phân biệt.

Khi ánh mắt Lý Trúc quét qua hai người Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, sâu bên trong con ngươi y thoáng qua một tia kinh diễm, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó, dời ánh nhìn đi nơi khác, có vẻ rất lễ độ. Nếu không phải đã biết rõ về con người này, chỉ sợ sẽ bị vẻ ngoài của y lừa gạt rồi.

Phía sau Thiên Ngoại cũng là môn phái lớn đứng đầu trên lục địa Huyền Vũ, tên là Thiên Ngoại Thiên, số lượng người tới không ít, ước chừng khoảng trên trăm người. Toàn thân dường như cũng tỏa ra hơi lạnh đặc thù của lục địa Huyền Vũ, thoạt nhìn ai nấy đều vô cùng hờ hững, như thể muốn nói sinh vật còn sống chớ có lại gần.

Người của Nhất Kiếm thì lại ít nhất, tất cả mới có sáu người!

Hoa Tiểu Nha, Hoa Tam Nương, còn có một người trung niên râu riaxồm xoàm, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết đó là một gia đình. Ba người còn lại là một bà lão, một người con trai còn trẻ, còn có một ni cô trạc tuổi trung niên.

Vị trí phía sau Nhất Kiếm là một môn phái tên là Thiên Nguyên chiếm cứ.

Trên khắp lục địa Chu Tước, thanh danh của Thiên Nguyên cũng không phải là hiển hách gì, nhưng lại có địa vị cực cao.

Hình như bọn họ có mối quan hệ vô cùng gần gũi với Nhất Kiếm, cũng chịu ảnh hưởng bởi kiểu phong cách kia của bọn họ, rất ít khi candự vào những ân oán trong chốn giang hồ.

Cho tới tận lần đại hội Tông Môn này, toàn bộ lực lượng cao cấp mới ra mặt.

Những môn phái ở vào tầng thứ ba như Phiêu Miểu Cung có khoảng hai ba mươi phái.

Càng xa hơn về phía sau thì chính là những môn phái nhỏ đến từ khắp các lục địa, số lượng cũng khá nhiều rồi.

Lúc này, trên phía đài cao, trưởng môn Triệu Khánh của Tây Hảiphái, đang mặc quần áo trang trọng, mặt mày vui mừng đứng đó, lớn giọng tuyên bố:

- Tại hạ Triệu Khánh chưởng môn Tây Hải phái, lần này vô cùng vinh hạnh khi Tây Hải phái được làm chủ nhà tổ chức đại hội Tông Môn, giờ ta thay mặt môn phái, chào đón sự có mặt của mọi người!

Triệu Khánh hơi dừng lại một chút, sau đó nói với khuôn mặt hồng hào phấn khởi:

- Đầu tiên, chúng ta phải hoan nghênh bốn môn phái đứng đầu trên thế gian này! Lần lượt là Cô Thành…

Trên mặt Tần Hiểu nở một nụ cười, dẫn đầu mọi người đứng lên, vẫy tay hướng về bốn phía.

Lập tức liền có từng đợt hoan hô từ hiện trường truyền tới.

Danh hiệu tứ đại phái đứng đầu, quả thực rất vang dội!

Phàm những kẻ có tư cách biết đến sự tồn tại của họ, nào có ai là không kính sợ?

Tiếp theo, Triệu Khánh lại nói:

- Nhất Kiếm! Sở Mặc thấy sáu người bên Nhất Kiếm đồng loạt đứng lên, hôm nay Hoa Tiểu Nha không còn mặc bộ quần áo vải bông quê mùa không thể quê mùa hơn của nàng như trước nữa, mà thay bằng một bộ váy dài bằng vải bông…

Khụ khụ, cũng rất quê mùa…

Tuy nhiên, những người khác cũng chẳng có gan dám khinh bỉ phong cách trang phục của Nhất Kiếm như Sở Mặc, tất cả đều hoan hô với vẻ mặt vô cùng nồng nhiệt.

Nếu bàn về tính truyền kỳ, Nhất Kiếm cũng không kém cỏi chút nào! Hơn nữa còn có truyền thuyết cho rằng, Nhất Kiếm là môn phái… dùng kiếm giỏi nhất trên thế gian này!

Đương nhiên, truyền thuyết này cũng được đại đa số mọi người đồng ý.

Hoa Tiểu Nha khẽ cười, đồng thời nháy mắt lia lịa về phía Sở Mặc, rất nhiều người thấy ánh mắt này của nàng, đều ngoảnh cổ nhìn về phía Phiêu Miểu Cung một cách bản năng.

Khi ba chữ Phiêu Miểu Cung kia đập vào mắt, không ít người đều không thể nhịn nổi mà hô lên khe khẽ ọn họ đúng là có gan đến tham gia!

Thiếu chút nữa thôi là đắc tội đủ mặt mọi môn phái trên lục địa Thanh Long và Chu Tước rồi, vậy mà vẫn dám xuất hiện ở nơi này. Không biết nên nói bọn họ điếc không sợ súng hay là dạ sắt gan đồng nữa.

Triệu Khánh đang ở trên đài cũng bắt gặp cảnh tượng này, trong lòng rùng mình: Quả không hổ là môn phái được tứ đại phái để mắt, đến đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất trong Nhất Kiếm cũng có mối quan hệ với bọn họ tốt như vậy…Nghĩ thế, Triệu Khánh tiếp tục dùng chất giọng cực lớn nói:

- Thiên Ngoại!

Phía bên kia, cả Lý Trúc đang mặc áo gấm xa hoa xen lẫn trong đám tu sĩ khổ hạnh cũng đều đứng lên, chào hỏi bốn phía.

Tiếng hoan hô ầm ầm như dời núi lấp bể mãi tới tận khi Triệu Khánh giới thiệu xong nốt Phi Tiên mới hơi hơi giảm bớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.