Chỉ có điều lúc này trong tay đối phương nhiều hơn một thanh kiếm!
Răng rắc! Tử Đạo vút một kiếm!
Tia sáng chợt lóe lên!
Người đàn ông trung niên bị chém thành hai khúc.
Ngay cả Nguyên Thần cũng bị hủy diệt trong nháy mắt.
Uy lực sát đạo của Tử Đạo sớm đã cao hơn tu sĩ cùng cảnh giới không biết bao nhiêu lần. Chớ nói chi tên trung niên này chỉ là Chí Tôn bậc cao, cảnh giới so với Tử Đạo cách xa cả vạn dặm! Hàn Nguyệt đao trong tay Sở Mặc chém ra, hai gã Chí Tôn khinh thường tuổi của hắn bị một đao của Sở Mặc chém ngang!
Bọn họ ra hoảng sợ tru lên, muốn dựng lại cơ thể của mình!
Sau đó, thân thể của Sở Mặc đi ngang qua bọn họ, trong hư không chợt xuất hiện rất nhiều đạo căn kẹp lên người họ, hút sạch đạo hạnh và lực lượng trong người họ!
Ngay trong nháy mắt đó, Sở Mặc đã chém tên Chí Tôn thứ 3!
Đám người đó chỉ có mười mấy tên Chí Tôn! Còn lại đều là tu viChuẩn Chí Tôn. Đối mặt với Sở Mặc như hung thần ác sát, cả đám sợ đến choáng váng, ngay cả năng lực suy nghĩ cũng biến mất.
Chỉ là trong nháy mắt, hai người Tử Đạo và Sở Mặc cũng đã đánh chết sáu tên Chí Tôn!
Sở Mặc giết ba người, Tử Đạo giết ba người!
Sau đó, hai người đánh về phía đám người còn lại.
Lúc Lưu Vân Phong muốn ngăn cản thì hai người cộng lại đã giết được 10 người! Điều này quá kinh khủng!
Loại chiến lực đáng sợ thế này làm những đệ tử Hạo Nguyệt tông lần đầu vào Sân Thí Luyện sợ đến ngây người.
- Như thế nào? Nhị ca còn sợ về sau phải chạy trốn à?
Một đao của Sở Mặc đã chém rơi đầu một tên Chuẩn Chí Tôn, đồng thời hủy diệt Nguyên Thần của gã, thản nhiên nói:
- Giết sạch bọn chúng, sau đó đi cướp Nhị tẩu về. Về phần Hạo Nguyệt tông gì đó, không phục thì bảo chúng đến Sân Thí Luyện! Huynh còn sợ giết người hay sao?
- Lão nhị, bị người ta bắt nạt đến mức này còn cái gì phải do dự nữa? Về sau ba người chúng ta sẽ đi bắt đầu sự nghiệp!
Tử Đạo nói.
Lưu Vân Phong lệ nóng lưng tròng, trong lòng tràn đầy sự cảm động, rống lên:
- Từ ngày đầu tiên vào Sân Thí Luyện, Lưu Vân Phong ta đã không hề sợ chiến đấu, càng không sợ giết người! Hạo Nguyệt tông, đây là do các người ép ta!
Nói xong, rốt cục gã lấy ra thanh vũ khí Đế Chủ, điên cuồng giết chóc.
Người bị ép thì chuyện gì cũng làm được. Trước khi chuyện này phát sinh, Lưu Vân Phong còn một lòng coi Hạo Nguyệt tông trở thành nhà của mình, nói với Sở Mặc và Tử Đạo là gã không hối hận nhưng cũng đã mơ hồ lo lắng, sợ rằng ngày sau sẽ liên lụy tới Hạo Nguyệt tông.
Nhưng bây giờ, sư phụ của gã chết rồi, sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội cùng gã lớn lên từ nhỏ cũng toàn bộ chết hết. Nữ nhân gã yêu nhất thành tù nhân, vì cứu gã còn bị buộc đồng ý gả cho tên đầu bếp hói xấu như quỷ. Hạo Nguyệt tông đã không còn là ngôi nhà ấm áp trong lòng gã nữa mà là một động ma thật sự! Sau khi gã rời khỏi tinh cầu rác rưởi. . . động ma cắn nuốt tất cả người thân bạn bè của gã.
Loại thay đổi đảo điên này khiến Lưu Vân Phong trở nên có phần điên cuồng.
Đối mặt với những người đến tru sát gã, gã không chút do dự, trong ánh mắt chỉ còn lại một chữ: giết!
Sở Mặc cũng vậy mà Tử Đạo cũng thế, lúc đánh chết những tên của Hạo Nguyệt Tông thì tất cả đều cố ý để lại người sư huynh kia của Lưu Vân Phong. Người này vẫn giao cho Lưu Vân Phong tự mình xử lý làhơn.
Nơi này tổng cộng có hơn 50 người của Hạo Nguyệt tông, dưới sự giết chóc lạnh băng của Sở Mặc và Tử Đạo, hơn nữa Lưu Vân Phong điên cuồng đuổi theo, thời gian không đến một nén nhang, đều bị đánh chết. Chỉ còn lại tên sư huynh kia của Lưu Vân Phong.
Lúc này, tên sư huynh đó của Lưu Vân Phong, hình như tên là Tra Tiểu Kim. . . Hai cổ tay run run, ở trong hư không dường như đứng không vững. Mấy lần muốn trốn nhưng đều bị khí tràng của Sở Mặc và Tử Đạo tập trung gắt gao, cơ bản không có cơ hội chạy trốn. Hai người Sở Mặc và Tử Đạo tuy chưa giết gã, nhưng lại vẫn đang nhìn chằm chằm gã ta!
Tra Tiểu Kim bị dọa đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài. Gã hoàn toàn không nghĩ tới đội ngũ hơn 50 người, ở trong đó còn có mấy cao thủ Chí Tôn vậy mà không bắt được một Lưu Vân Phong?
Khi nào thì Lưu Vân Phong trở nên lợi hại như vậy? Còn có hai người kia, nghe bọn họ xưng hô thì dường như là anh em kết nghĩa? Vấn đề là, Lưu Vân Phong khi nào đã kết bái với người ta rồi? Hai người kia là ai? Tại sao lại khủng bố như vậy? Bây giờ trong lòng Tra Tiểu Kim chỉ còn lại sự hối hận. Tu sĩ trung niên nói cái gì mà sai đường biết quay lại, tố giác sư phụ gã các kiểu tất cả đều bậy bạ! Bọn họ cố ý để lại một Tra Tiểu Kim, biết gã rất sợ chết thì hứa hẹn nhiều lợi ích để thu mua gã!
Tra Tiểu Kim tuy rằng căm hận đám người kia giết sư phụ gã nhưng trong lòng cũng căm hận Lưu Vân Phong. Cho rằng là gã ta, hại chết sư phụ, hại chết đám sư huynh đệ tỷ muội. Cho nên cũng muốn hoàn toàn diệt trừ Lưu Vân Phong. Thở ra một hơi, bản thân gã cũng càng thêm kiên định. Phản đồ thì phản đồ đi, chết tử tế không bằng ỷ lại mà còn sống.
Cho nên, tuy rằng bị giữ ở đây, lừa Lưu Vân Phong tới nhưng trong lòng Tra Tiểu Kim cũng chỉ hơi áy náy mà thôi, nhiều hơn chính là cảm giác may mắn: Các ngươi chết hết, chỉ mình ta còn sống!
Ai có thể nghĩ tới trong nháy mắt, chuyện không ngờ lại phát sinh chuyển biến cực lớn như thế?
Ba người này làm sao là tu sĩ Chí Tôn được! Quả thực là sát thần Tán Tôn khủng bố! Mỗi chiêu của họ đều có thể lấy tính mạng của một Chí Tôn! Chẳng nhẽ, bên trong Sân Thí Luyện thật sự có thể tăng lên lớn như vậy sao?
Đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong lòng Tra Tiểu Kim. Tiếp đó, khi gã thấy ngoại trừ gã ra thì mọi người đều bị ba người này đánh chết thì sự sợ hãi dâng lên như thủy triều.
Gã bùm một cái, quỳ xuống tại trong hư không, lẩm bẩm:
- Vân Phong. . . Ngươi. . . Ngươi giết ta đi.
- Cái đồ khi sư diệt tổ nhà ngươi!
Lưu Vân Phong giận dữ mắng. Tra Tiểu Kim chảy nước mắt:
- Không, ta. . . Ta không có, ta bị bọn họ khống chế, trơ mắt nhìn bọn họ giết mọi người. Sau đó. . . Sau đó bọn họ nói với ta, chỉ cần nghe lời, là có thể được sống. Ta. . . Ta rất sợ chết, nhưng ta. . . Thật không hề phản bội sư phụ, không phản bội những huynh đệ tỷ muội. . .
Lưu Vân Phong cũng không nhịn được mà rơi lệ. Gã nhìn Tra Tiểu Kim, ngửa mặt lên trời thở dài, đao trong tay cũng không hạ được.