Thí Thiên Đao

Chương 385: Chương 385: Vết nứt




Gương mặt anh tuấn đó của Hạ Hào tức thì xám xanh một màu, thậm chí y còn giận đến tím cả mặt lại, tức giận nhìn lão tương Phàn Vô Địch y nói:

- Ngươi dám nói với ta những lời như vậy sao?

- Bốp!

Một tiếng kêu giòn tan vang lên.

Hạ Hào bị tát một cái thật mạnh.

Sở Mặc đứng trước mặt Hạ Hào, ánh mắt sắc lạnh nhìn y:

- Ngươi lúc này chỉ là một Hoàng Tử mà thôi, chưa thực sự được phong Vương. Ta kêu ngươi một tiếng điện hạ chẳng qua đó chỉ là một phép lịch sự với ngươi mà thôi. Ngươi đừng có quên thân phận của mình như thế nào. Trước mặt của ta, ngươi chưa có đủ tư cách để mà ngông cuồng như vậy đâu.

Hạ Hào bị Sở Mặc nói cho tức giận tới độ muốn nổ tung cục tức ở trong lòng. Một tên mưu sĩ đứng bên cạnh y vội vàng kéo Hạ Hào lại và nói nhỏ:

- Điện hạ... xin hãy nguôi giận!

Lồng ngực của Hạ Hào phồng xẹp một cách mãnh liệt, nhìn Sở Mặc một cách dữ tợn, một hồi thật lâu sau y đột nhiên cười lớn và mở miệng nói:

- Thế thì đã sao chứ? Sở Vương cũng được, thẻ bài miễn chết cũng được... Người giành thắng lợi cuối cùng vẫn là ta! Sở Mặc, ngươi cứ yên tâm đi làm Sở Vương của ngươi đi!

Sự dữ tợn trong ánh mắt của Hạ Hào dần dần trở thành sự đắc ý, rồi sau đó y nói:

- Thiên hạ này rút cuộc vẫn là của Hạ gia ta!

Những câu nói ngông cuồng này của y khiến cho đám tướng lĩnh cấp cao bên cạnh lão tướng Phàn Vô Địch cùng những tướng lĩnh của quân đoàn mỏ quặng đều phải nhìn Hạ Hào với ánh mắt căm ghét tột độ.

Hà Húc chắp tay hướng về phía Sở Mặc và nói:

- Công tử, mạt tướng chúc công tử tiền đồ sáng lạng. Mạt tướng còn có công vụ phải làm, xin phép không tiễn công tử được. Mạt tướng xin cáo lui trước!

Sở Mặc đi rồi thì Hà Húc đương nhiên sẽ trở thành chủ tướng của quân đoàn mỏ quặng. Đội quân đó chỉ nhận lệnh của Hoàng Thượng, những người khác hoàn toàn không làm gì được bọn họ hết.

Vì thế nên hành động đó của Hà Húc không phải thể hiện thái độ với Sở Mặc. Trong lòng y luôn biết ơn Sở Mặc, nhưng Hà Húc quả thực không muốn ở lại để chứng kiến cái bản mặt đáng ghét và ác độc của Hạ Hào nữa, nên y mới muốn rời đi luôn.

- Đợi đã...

Hạ Hào cười nhạt nói:

- Phụ Hoàng có lệnh, quân đoàn mỏ quặng tạm thời ở lại nơi đây, phối hợp cùng với đại quân của ta để triển khai công kích Đại Tề...

- Gì cơ?

Hà Húc chay mày nhìn Hạ Hào.

Hạ Hào từ từ rút trong túi áo ra một bức mật chỉ, đưa cho Hà Húc xem, y thản nhiên nói:

- Đây là mật chỉ của Phụ Hoàng!

Nói đoạn y ra oai nhìn Sở Mặc một cái.

Ngươi có mật chỉ, ta cũng có!

Sở Mặc chẳng có phản ứng gì hết. Quân đoàn mỏ quặng này vốn chẳng phải là của hắn, hà Húc và các vị tướng sĩ của quân đoàn này biết ơn hắn, nhưng bọn họ càng trung thành hơn với Đại Hạ, với Hoàng Thất.

Hà Húc quả thực có chút khó chịu!

Cũng giống như ban nãy lão tướng quân Phàn Vô Địch đã nói, một tên Hoàng Tử không có chút công lao nào như ngươi thì lấy tư cách gì mà cao mặt khoác lác khoe khoang trước mặt các vị tướng sĩ chiến công hiển hách ở đây chứ? Chúng ta phụng mệnh Hoàng gia, nhưng Hạ Hào nhà ngươi... không đại diện được cho Hoàng gia!

Ngươi ngông cuồng cái nỗi gì?

Kỳ thực Hạ Hào không phải là loại liệt óc, xuất thân Hoàng gia, từ nhỏ y đã được tiếp nhận sự giáo dục cao cấp nhất của Hoàng gia. Vậy nên dù ít dù nhiều Hạ Hào cũng hiểu được đạo lý làm người.

Nhưng quả thực trong lòng y hận Sở Mặc đến tột cùng, bất cứ chuyện gì có liên quan đến Sở Mặc thì đều khiến cho y muốn nổi điên.

Tận mắt chứng kiến Hà Húc cùng đám tướng sĩ của quân đoàn mỏ quặng toàn tâm toàn ý kính phục Sở Mặc đến như vậy thì cơn giận trong lòng y lại hừng hực trỗi dậy.

Hà Húc nhận lấy bức mật chỉ, y mở ra đọc rồi sắc mặt tức thì trở nên khó coi vô cùng, y nói:

- Ta biết rồi, đợi khi nào có tình hình gì thì hẵng báo cho ta!

Nói đoạn, Hà Húc thống lĩnh tướng sĩ chắp tay hành lễ chào Phàn Vô Địch và Sở Mặc rồi quay người đi luôn.

Đám tướng lĩnh thuộc hạ của Phàn Vô Địch cũng sa sẩm mặt mày, bước tới cáo biệt lão tướng quân Phàn Vô Địch rồi sau đó ai đi đường nấy.

Cuối cùng sót lại chỉ còn có Sở Mặc, Phàn Vô Địch, tên thái giám truyền chỉ cùng với Hạ Hào và đám tâm phúc thuộc hạ của y.

Tiểu Sài Khuyển đang ngủ trong túi áo Sở Mặc, Đại Công Kê thì chẳng biết lượn lờ đi đâu mất rồi, nhưng chẳng sao vì thế nào thì y cũng có thể tìm thấy Sở Mặc vì thế nên hắn không lo lắng gì.

Chứng kiến đám tướng lĩnh trong quân đội và tướng sĩ của quân đoàn mỏ quặng đều chẳng thèm bận tâm gì tới mình, Hạ Hào khó chịu ra mặt. Nhưng y vẫn tự tin vào bản thân mình nhiều lắm.

- Khắp nơi trong thiên hạ đều là mối quan hệ lợi ích mà thôi. Chỉ cần bổn Vương cho bọn chúng thật nhiều lợi ích thì tất cả đám người đó đều sẽ chuyển ý thành thuộc hạ của bổn Vương mà thôi!

Trong lòng Hạ Hào cười thầm, rồi sau đó y quay ra nhìn Sở Mặc và Phàn Vô Địch, nét mặt cao ngạo mà nói:

- Hai vị... đi thong thả, ta không tiễn nữa!

Hai mắt Phàn Vô Địch trợn trừng tức giận. Thân là một lão tướng cả đời xông pha trận mạc, đóng góp cho nước nhà biết bao chiến công hiển hách, Phàn Vô Địch quả thực không thể chịu đựng nổi thái độ đó của Hạ Hào.

Nhưng Sở Mặc lại nhẹ nhàng kéo tay ông nội mình và nói:

- Ông nội ơi, đi thôi. Ông nội nói rồi đó, ông cũng mệt rồi, phải về dưỡng lão thôi...

Phàn Vô Địch thở dài một cái, thoắt cái thôi mà dường như ông đã già đi mười mấy tuổi, lão tướng quân gật đầu và nói:

- Được, đi thôi!

Hạ Hào bĩu môi cười đắc ý.

Cảnh tượng đó khiến cho ngay cả tên thái giám truyền chỉ đứng bên cạnh đó cũng không thể nào chấp nhận được. Nhưng y lại không nói lời nào, trong lòng chỉ thầm nghĩ:

- Chim hết thì đốt cung, thỏ chết thì giết chó... Tuy Hoàng Thượng có vẻ như đã phong thượng thật hậu hĩnh cho Phàn Vô Địch và Sở Mặc, nhưng trên thực tế thì có khác nào một thủ đoạn vắt chanh bỏ vỏ?

Chỉ e đây cũng vì Sở Mặc quả cường mạnh mà thôi, cường mạnh đến độ khiến cho Hoàng gia phải vô cùng e ngại. Nếu không thì những phong thưởng đó... chỉ e là đều không có đâu, thậm chí còn có thể là họa giệt thân ấy chứ!

Là người thân cận bên cạnh Hoàng Thượng, những chuyện như thế này y quả thật đã chứng kiến quá nhiều rồi.

Phàn Vô Địch cuối cùng ngoảnh đầu lại nhìn đại quân doanh sau lưng mình một cái rồi khẽ lắc đầu, ông nói:

- Đi!

Sở Mặc thì lại mỉm cười, nắm lấy tay ông nội và nhẹ nhàng nói:

- Không có gì đâu ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.