Đế chủ tầm thường trước mặt những tồn tại này căn bản chỉ là cặn bạ, không chịu nổi một đòn ho nên, sau khi vị tồn tại đó nói một chữ “khả”, những tồn tại này cuối cùng cũng không kìm được mà thò đầu ra ngoài.
- Chúng tôi cũng nguyện tuân theo pháp chỉ của tiền bối!
- Chúng tôi cũng nguyện đem hết tuyệt học của mình ra.
- Chúng tôi đều tình nguyện!
Mấy chục vị chí tôn lập tức có cảm giác sách lược sai lầm, nếu sớm biết vậy thì đã không công khai truyền đi thần niệm rồi. Bởi vì trong Quy Khư có một pháp tắc đặc thù, bọn họ không để ý tới việc suy nghĩcủa mình bị tồn tại trong Quy Khư biết được.
Nào ai ngờ được hôm nay lại bị đám đáng ghét này thọc gậy bánh xe. Bởi vì vị tồn tại đó ở sâu thẳm trong bình nguyên, bọn chúng còn không thể phản đối, sự bực bội đó thì miễn bàn. Tuy nhiên đúng ngay lúc này, vị tồn tại ở sâu thẳm trong bình nguyên lại lần nữa truyền ra một tiếng thần niệm:
- Chí tôn chi hạ (Những kẻ dưới chí tôn), đừng tham gia náo nhiệt nữa! - Má ơi!
Đến ngay cả Đại Khô Lâu cũng suýt phát điên lên.
Nếu không phải vì biết nội tình bên trong, Đại Khô Lâu thậm chí còn cho rằng Sở Mặc là con riêng của vị tồn tại đó! Nếu không thì sao lại quan tâm hắn như vậy?
Mấy vị chí tôn từng người một ngây ra như phỗng, hồi lâu vẫn chưa định thần lại.
Những sinh linh dưới chí tôn cũng đều ngẩn người, vội rụt cổ lại, chỉ mong vùi đầu xuống dưới cát, tự mình vỗ bôm bốp vào mặt. Bọn chúngngay đến cả một chút ý niệm oán giận cũng không có dũng khí nghĩ đến. Quả thực là muốn khóc mà không có nước mắt!
“Lúc chúng ta còn sống cũng từng là hùng chủ một phương, mấy đế chủ tầm thường gặp phải chúng ta còn phải nghiêm chỉnh cúi đầu, chứ đừng nói tới việc bị coi thường như vậy! “
Thôi được rồi, thực ra mấy ý niệm đó là do Đại Khô Lâu và mấy vị chí tôn giúp bọn chúng bổ não tự nghĩ raViệc này nói ra thì quả là kỳ lại tới cực điểm.
Nói chơi vậy chứ, đem những thần niệm chí tôn mạnh nhất của Vô Địch Đạo Thống này truyền hết cho một người cũng là ý tưởng đột phá, dù sao thì bọn chúng cũng đều đã chết rồi. Những Vô Địch Đạo Thống khi xưa gần như đã tiêu tan theo năm tháng, đang chờ đợi phục sinh, sống một cuộc đời khác Nhưng cơ hội quá mong manh.
Chí tôn cũng có cảm xúc, bọn họ không hy vọng bị người đời hoàn toàn quên lãng.
Hiện giờ gặp được một truyền nhân thực sự thích hợp, họ thật sựkhông muốn bỏ lỡ, nhưng ai ngờ, điều này lại khiến cho vị tồn tại vô địch kia có hứng thú.
Vị chí tôn có thần niệm mạnh nhất vô cùng cung kính nói:
- Xin tuân theo pháp chỉ của tiền bối, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để dạy dỗ cho hắn!
- Nếu các người thu nạp hắn, các ngươi chính là lão sư của hắn, hắn vì thế mà sản sinh nhân quả với các người. Điều này với các người mà nói, có lẽ cũng là việc tốt, cứ như vậy đi.
Vị tồn tại ở sâu thẳm trong bình nguyên lại lần thứ ba truyền đi thần niệm. Điều này khiến cả Quy Khư hoàn toàn như phát điên lênSở Mặc thấy phản ứng của Đại Khô Lâu có gì đó kỳ lạ, hắn liền hỏi:
- Đại Khô Lâu, sao thế?
Hắn và Đại Khô Lâu ở gần nhau cũng không phải mới một, hai ngày. Mặc dù tên tiểu tử này chỉ là một bộ xương, nhưng Sở Mặc lại cảm nhận được các kiểu cảm xúc từ gã. Ví dụ như là bỉ ổi chẳng hạn. Nhưng lúc này, Sở Mặc lại không cách nào phán đoán chính xác được tình cảm của Đại Khô Lâu, dường như là hào hứng nhưng lại có chút khó hiểu, còn có một chút mất mát. Hắn cũng không nói rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đại Khô Lâu không để ý tới hắn, Sở Mặc bặm môi, hắn đưa mắt nhìn hai viên huyết nguyệt mới trên Thương Khung Thần Giám, tronglòng thầm nghĩ: “Rốt cuộc phát sinh việc gì mà ta không biết? Sao có cảm giác mọi thứ đều thay đổi rồi? “
Lúc này đây, ở cửa vào Quy Khư, đám người của tứ đại môn phái và các môn phái khác đã ở đó chờ gần một năm trời, không thấy ai đi từ trong trở ra.
Đám người của tứ đại môn phái còn tương đối bình tĩnh, chứ người của các môn phái khác thì có chút ngồi không yên.
Trong lòng bọn chúng có một dự cảm bất an. Đúng lúc này, từ cảnh cổng ánh sáng đó dần tiến ra một bóng dáng yểu điệu thướt tha, khiến cả cửa vào Quy Khư đều nhốn nháo xôn xao.
Người báo tin đem tin tức truyền khắp thị trấn trong thời gian ngắn nhất, mọi người ồ ạt kéo từ thị trấn tới đây.
Đã qua một năm, không ngờ lại có người bước ra từ đó, tin tức này thật khiến người ta kinh ngạc. Chỉ có điều, sau khi mọi người nhìn thấy người nữ nhân này bước ra thì có người mừng rỡ, có người buồn rầu, cũng có rất nhiều người không vui.
Bởi vì người đi ra là Diệu Nhất Nương. Đó là một nữ nhân trưởng thành và xinh đẹp.
Diệu Nhất Nương vốn rất đẹp, trên người còn mang một vẻ quyến rũ tự nhiên. Hiện giờ nàng ở trong Quy Khư vỏn vẹn một năm, kế thừa Đạo Thống của Thiên Đạo, khến khí chất trên người nàng càng mạnh mẽ hơn trước kia.
Vẻ quyến rũ pha lẫn một chút bình thản, ngay cả những nhân vật lão tiền bối thấy vậy cũng không khỏi có cảm giác kinh ngạc. Tuy nhiên nên dùng thái độ gì để đối xử với nàng lại trở thành một vấn đề khiến nhiều người phải suy nghĩ. Nàng là đệ tử đích truyền của chưởng môn Phi Tiên, theo lý mà nói thân phận vô cùng cao quý, người thường không dám chòng ghẹo. Nhưng nàng hiện giờ lại là người của Phiêu Diêu Cung!
Nghĩ tới ba chữ “Phiêu Diêu Cung”, nhiều người hận tới mức ngứa răng ngứa lợi. Đặc biệt là những môn phái đến từ Chu Tước đại lục, họ rất nhạy cảm với ba chữ “Phiêu Diêu Cung“.
Người của Phi Tiên không nghĩ nhiều như vậy, một năm trước bọn họ đã đưa ra lựa chọn rồi. Cho nên, thời khắc mà Diệu Nhất Nương bước ra, đám nhân vật lão bối của Phi Tiên liền xúm đến bảo vệ Diệu Nhất Nương ọn họ thậm chí còn chưa từng nghĩ sẽ lấy đi thứ gì từ Diệu Nhất Nương, một năm qua đủ để bọn họ suy nghĩ kỹ lưỡng nhiều việc, cũng đủ để họ hiểu rõ về con người của Sở Mặc.
Sở Mặc là người rất trọng tình cảm, chỉ cần đối tốt với hắn, hắn tuyệt đối không phụ lòng người đó.
Nếu như đã đứng về phía này, đã chọn lựa như vậy thì phải kiên trì đến cùng.
Cô Thành và Thiên Ngoại mặc dù rất muốn đưa Diệu Nhất Nương đi, nhưng nhìn ánh mắt chằm chằm của đám lão tiền bối Phi Tiên, bọnchúng đành phải kìm chế.
Bây giờ vẫn chưa phải là lúc khai chiến!
Chỉ cần Diệu Nhất Nương còn ở đây thì chạy không thoát được!
Có thể ở lại một năm trong Quy Khư, nếu nói không đạt được đại cơ duyên, thật sự chẳng có ai tin vào.