Tiên nữ Thụy Liên, truyền thuyến là một nhân vật đã sống được mấy trăm năm, dung mạo của nàng không già, thực lực hơn người. Trước giờ hành tung bí ẩn, thu nạp Hạ Trăn Trăn làm đệ tử đã là ngoài dự đoán của nhiều nhân vật cấp cao.
Nhưng thân phận này của Hạ Trăn Trăn rất ít người biết đến. Nhưng cho dù xóa đi thân phận này, những mặt khác của nàng cũng đủ làm cho tất cả nam nhân vì nàng mà cảm mến.
Nhiều năm qua, người muốn cầu thân với hoàng thượng như cá diếc qua sông, nhiều không kể xiết. Nhưng chưa một người nào thành công. Thậm chí đến thái tử nước láng giềng đã từng tự mình đến cầu thân, song có điều vẫn không thành công.
Nhiều người nói công chúa Hạ Trăn Trăn tựa như tiên nữ, nét đẹp thanh tao. Trên đời này, không có người trẻ tuổi anh tuấn nào có thể xứng với nàng.
Cho nên đến bây giờ, công chúa Hạ Trăn Trăn tuy đã mười sáu tuổi rồi nhưng vẫn chưa thành gia thất. Trong tình trạng bình thường, công chúa của hoàng gia mười ba mười bốn tuổi đều đã có chỉ định đối tượng kết hôn.
Hôn sự của các nàng thực ra cũng không thể tự mình làm chủ.
Hoàng thượng nhìn thấy cửu công chúa đứng dậy, ngay sau đó ngạc nhiên đến tỉnh rượu, đầu óc trống rỗng. Ngài không hiểu, trong lúc này cửu nhi đứng ra làm gì? Không lẽ là…
Hoàng thượng nghĩ đến đây, bản thân ngài thậm chí không dám nghĩ tiếp. Nếu như thế, vậy hôm nay rắc rối sẽ to lắm đây!
Đường đường là Cửu công chúa, một đóa hoa đẹp của Đại Hạ, con cưng của vua, lại coi trọng Sở Mặc của Sở gia. Chuyện như vậy, ngẫm lại khiến cho người khác khó tin. Nếu là sự thật, hoàng thượng không dám nghĩ đến tương lai của Sở Mặc sẽ ra sao.
E là hắn không sống đến ngày thành thân!
Bởi vì . . . thật khiến người khác ghen tỵ!
Những người khác trong yến tiệc, khi thấy Hạ Trăn Trăn đứng lên đều sững sờ.
Không ít con trai của các vương công quý tộc, từng người đều trợn tròn mắt, tất cả đều ngẩn ngơ tại chỗ. Những người trẻ tuổi hào kiệt tự nhận có tư cách cưới công chúa, ngay sau đó có mấy người đứng lên.
Một công tử trẻ tuổi tầm mười tám tuổi, dáng người mạnh mẽ, tướng mạo anh tuấn, tài năng xuất chúng. Hắn là tiểu nhi tử của Lưu Chí Viễn quan nhất phẩm, tên là Lưu Hạ. Ở đế đô, được xưng là thủ lĩnh của Ngũ Thiếu.
Cái gọi là Ngũ Thiếu, chính là con trai của năm quý tộc đỉnh cấp. Mỗi người đều có bản lĩnh hơn người. Năm người này không phải là loại vô dụng hay ăn chơi trác táng, mà là năm nhân tài ưu tú thực thụ.
Thậm chí có người tiên đoán, trong tương lai trên triều đình Đại Hạ, chắc chắn sẽ có một vị trí quan trọng cho năm người họ, hơn nữa tuyệt đối là không kém so với địa vị kia!
Lưu Hạ thích công chúa, hơn nữa luôn không ngừng theo đuổi, người biết chuyện này rất nhiều, cũng không phải ngày một ngày hai. Cả đế đô, từ vương công quý tộc đến bình dân bách tính đều biết chuyện này.
Nhưng cửu công chúa chưa hề cho Lưu Hạ một chút cơ hội. Xem ra Lưu Hạ vẫn chưa đủ ưu tú, chỉ cần bản thân đủ xuất sắc, một ngày nào đó nhất định sẽ làm rung động tâm hồn của cửu công chúa.
Nên cho đến nay, Lưu Hạ cũng không quá vội vàng, cũng không quá câu nệ chuyện này. Hắn rất rõ, bất kỳ một nữ nhân ưu tú nào cũng đều không thích loại nam nhân luôn cho mình luôn đúng mà còn mặt dày. Hắn là một người tài tử thực thụ, sẽ không bao giờ làm chuyện đó.
Giờ phút này hắn có chút không nhịn được, bởi vì phàm là người có chút nhạy bén, lúc này đều có thể nhìn ra cửu công chúa muốn làm gì.
- Nàng muốn gỡ rối!
Nhưng vấn đề là, việc này ai cũng có thể gỡ rối, nhưng chỉ có cửu công chúa là không được!
Hôm nay nếu nàng gật đầu đồng ý việc hôn sự này, việc này xem như đã rồi.
Đại tướng quân Sở Thiên Cơ là ai? Đó là một thương nhân sao? Hắn là bình dân bách tính sao?
Đều không phải!
Hắn là một danh tướng tài nghệ hơn người tại đế quốc Đại Hạ!
Khí phách vô song, kiên kết lực lượng. Vì Đại Hạ gầy dựng nên lãnh thổ này! Công trạng của hắn, đủ lớn để khiến người khác ngưỡng mộ!
Quan hệ thông gia như vậy, chỉ cần nàng gật đầu, cho dù nàng là công chúa ưu tú nhất đương triều cũng trở thành việc đã định!
Ai dám đổi ý? Hoàng thượng cũng không dám!
Cho nên trước khi Hạ Trăn Trăn mở lời, phải ngăn cản việc này!
Lưu Hạ xưa nay nhanh trí, đầu óc của hắn rất thông minh, khi Hạ Trăn Trăn đứng lên, khi nàng chưa lên tiếng, hắn đã đứng lên và nói:
- Sở Mặc huynh đệ.
Sở Mặc quay đầu nhìn về phía Lưu Hạ, trong đôi mắt trong veo của hắn không nhìn ra ưu tư gì, yên tĩnh tựa như nước giếng sâu.
Ánh mắt này làm trong lòng Lưu Hạ hơi hồi hộp, trong quá khứ hắn từng nghe nói đến người con xấu xí của đại tướng quân này, nhưng chưa từng gặp nhau, đừng nói đến là biết rõ. Hôm nay nhìn thấy đôi mắt này của Sở Mặc, đột nhiên Lưu Hạ cảm giác được việc này có chút khó khăn rồi.
Nhưng lúc này tên đã giương cung, không thể không bắn, hắn đã đứng ra, nếu không nói câu nào, hay là nói không hay đều ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân hắn.
Cho nên, trên mặt của Lưu Hạ, đầu tiên là lộ ra vẻ mỉm cười, làm cho vẻ mặt của mình vô cùng chân thành, hắn rất thành khẩn nói:
- Sở Mặc huynh đệ, ngu huynh lớn hơn ngươi vài tuổi, có đôi lời không biết có nên nói hay không?
Sở Mặc không nói chuyện, vẫn nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh.
Điều này khiến cho niềm kiêu ngạo vô hận trong lòng của Lưu Hạn, ít nhiều có chút căm tức, thầm nghĩ: Có ý gì? Xem thường ta?
Có điều là trên mặt của hắn lại không có chút biểu lộ nào là sốt ruột.
Bình tĩnh nhìn Sở Mặc, trên mặt của Lưu Hạ vẫn nở nụ cười thân thiên, nói tiếp:
- Sở Mặc hiền đệ vừa mới nói, huynh ít nhiều có chút không đồng ý.
Vừa nói xong điều này, mọi người trong phòng gần như ngây dại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lưu Hạ, thầm nghĩ: Đây là ý gì? Không đồng ý? Chẳng lẽ… ngươi muốn cho tên xấu xí này hứa hôn với Cửu công chúa hay sao?
Ngay cả Cửu công chúa Hạ Trăn Trăn bên kia, ánh mắt nhìn về phía Lưu Hạ cũng lộ ra vẻ nghi hoặc. Có điều Hạ Trăn Trăn cực kỳ thông mình nên đã đoán được tính toán nhỏ nhặt của Lưu Hạ.
Quả nhiên, Lưu Hạ nhìn Sở Mặc, vẻ mặt thành khẩn nói rằng:
- Nam đại đương hôn nữ đại đương giá, đây là thiên địa nhân luân, huynh cảm thấy ngươi cũng không phải từ chối.
Ánh mắt Sở Mặc bình tĩnh nhìn Lưu Hạ, nhưng thần sắc trên mặt lại dịu đi một chút. Bất kể thế nào, mấy lời nói này cũng có chút hợp tình hợp lý.
Sau đó Lưu Hạ lại nói:
- Ta nói câu này có thể sẽ đắc tội ngươi, ta nghĩ, nguyên nhân ngươi từ chối bệ hạ, chắc là cảm thấy. . . Ừ, phương diện hình tượng. . . Ha ha, đúng không?