Thí Thiên Đao

Chương 173: Chương 173: Xin lỗi




Sở Mặc hơi hơi híp mắt. Hắn cảm nhận được, giờ phút này, trong lòng Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương rất lo lắng, sợ hắn làm điều gì đó kinh hãi thế tục.

Sở Mặc không ngu như vậy, nhưng trong lòng hắn có chút thất vọng với Hoàng thượng. Câu nói kia của Hoàng thượng có thể là vô tâm, nhưng kiểu vô tâm này mới đáng sợ nhất. Bởi vì vô tâm, nên đây có khi mới là ý muốn thật sự của con người.

Sở Mặc bỗng cười rộ lên, hơi hơi lắc đầu nói:

- Hoàng thượng, nguyên nhân Triệu Nghị gây phiền toái cho thảo dân, ngài không nên hỏi thảo dân mà nên hỏi người con lớn nhất của ngài…Thái tử điện hạ. Về phần nguyên nhân cụ thể, thảo dân không giải thích nữa. Thảo dân tin tưởng, vừa rồi xảy ra chuyện gì ngài đều thấy rồi.

- Sở Mặc, ngươi…

Hứa Trung Lương cảm thấy trước mặt mình sắp biến thành màu đen. Điều đáng sợ nhất đã đến. Tên thiếu niên bướng bỉnh không chịu khuất phục đã lộ ra cái tính chính trực của hắn, trực tiếp trở mặt ngay trước mặt Hoàng thượng.Sở Mặc khoát tay, nhẹ giọng nói:

- Thảo dân là một đứa bé. Đâu có thể gây ra đại sự gì cho quốc gia, càng không chen vào được ân oán ở triều đình. Triệu Nghị nói xấu ông nội, lại muốn hại thảo dân. Thảo dân chém đầu chó của y. Người phu xe ở Nguyên Quan cấp ba kia, bệ hạ có thể định đoạt lưu, thả, hay giết. Thảo dân lập công trên thảo nguyên, ngài muốn trao cho thảo dân huân chương anh hùng, thảo dân rất cảm kích. Tuy nhiên, thảo dân không đợi tra hỏi mà giết tứ phẩm quan viên của Đại Hạ là phạm lỗi. Công tội bù trừ lẫn nhau. Nếu không có việc gì khác, thảo dân xin phép về nhà.

- Một ngàn cẩu quan như Triệu Nghị cũng không đổi được mộthuân chương anh hùng!

Phương Minh Thông nổi giận, nhìn Sở Mặc:

- Ngươi coi huân chương anh hùng là trò đùa sao?

Sắc mặt Hoàng thượng cũng trở nên khó coi. Ngài thật không nghĩ tới, chỉ một câu nói tùy ý lại khiến thiếu niên này trở mặt như vậy.

Sở Mặc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Phương Minh Thông, lại nhìn Hoàng thượng một chút, nói:

- Dĩ nhiên huân chương anh hùng không phải là trò đùa. Nó thấm đẫm lịch sử Đại Hạ, dùng máu tươi của vô số anh hùng nhuộm ra.- Ngươi đã biết lại còn…

Sở Mặc nghiêm túc nói:

- Nhưng thanh danh của ông nội thảo dân, cũng không phải trò đùa.

- Khi ông nội vừa tiến vào quân đội, không phải đã là một tướng quân ngay.

Sở Mặc nhẹ giọng nói:

- Ông nội cả đời không cưới vợ, từ một gã tiểu binh, tích lũy chiến công từng chút một mà trở thành một tướng quân như hôm nay. Người đã hiến tặng cả đời cho quốc gia. Người có bao chiến công hiển hách, hầu như chưa bại trận lần nào. Trước ông nội, trong Phàn gia không có ai là danh nhân hay người làm quan nào, nên ông nội tự mình cầu tiến mà không có bối cảnh. Ở trong dân chúng, danh vọng của người cũng không cao vì không nhiều người biết con người thật của lão tướng quân.Hoàng thượng trầm mặc. Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương cũng trầm mặt, trong mắt hiện lên sự cảm động. Nhất là Phương Minh Thông, khi mới vào quân doanh, vị Đại Nguyên soái này cũng từng ở dưới trướng của Phàn Vô Địch trong một thời gian.

Nhưng Phương gia vốn là nhà quyền quý của Đại Hạ, ngay từ nhỏ, Phương Minh Thông đã đến môn phái tu luyện, thực lực tăng mạnh, năng lực xuất chúng, lại có gia tộc trợ lực, thăng tiến rất nhanh.

Có thể nói, lão có năng lực cũng có tư cách để trở thành Đại Hạ Binh Mã Đại Nguyên soái, không một ai có ý kiến về việc này. Nhưng vấn đề ở đây là, nếu đồng dạng có cùng gia thế như vậy, lão nhân quật cườngcứng rắn, mạnh mẽ Phàn Vô Địch, sẽ không chỉ là một người tướng quân bình thường như bây giờ.

- Ta đã từng hỏi ông nội, vì sao người không thèm để ý đến thanh danh của mình? Ông nội nói, thanh danh là cái gì? Chỉ như nước chảy mây trôi, như một làn gió, thổi qua rồi chẳng còn lại gì. Ta lại hỏi ông nội, vậy người là cái gì? Ông nội nói: người là ngọn núi, sừng sững vắt ngang biên cảnh…không cho địch nhân vượt qua.

Đôi mắt Sở Mặc có chút đỏ:

- Nếu không phải vì có ta, trong Viêm Hoàng Thành có khi chẳng có Phàn phủ. Vì ta, trong thành này có thêm một phủ tướng quân, mộtphủ tướng quân…cũ nát. Ta là tôn tử khiến người vướng bận, nhưng mọi người không biết được. Từ lúc ông nội mang ta về, đến tận ngày hôm qua, hơn mười năm liền, Phàn phủ không có lấy một thị nữ. Cho đến hôm qua, ta cảm thấy có một số việc mình làm không chu đáo, nên mới mang mấy người thị nữ về. Ta còn đang lo, khi ông nội trở về, có thể mắng ta không đấy.

Sở Mặc hơi ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, hắn nói:

- Phàn phủ rất cũ nát, bên trong cũng không có mấy gian phòng ở tốt. Từ thảo nguyên trở về, ta mang theo một ít tài liệu cùng nguyên thú, đổi được ít tiền, đưa cho quản gia thúc thúc cụt một tay sửa sang lại các phòng bị mưa dột một chút. Số tiền còn dư lại, mang phân chia cho thânnhân là những cố phụ, con cái của những chiến sĩ đã hy sinh trên chiến trường. Ông nội ta đã làm như vậy…nhiều năm rồi. Nhưng lại không lưu lại thanh danh.

Thanh âm Sở Mặc không lớn, cũng không kịch liệt, nhưng ba người ở đây đều có cảm giác giác ngộ. Ngay cả vị Đại Nguyên soái điên cuồng phóng khoáng Phương Minh Thông cũng trở nên trầm mặc.

Sở Mặc nhìn Hoàng thượng hỏi:

- Ngài có biết vì sao ông nội ta làm nhiều chuyện tốt như vậy lại không lưu lại thanh danh không?Hoàng thượng trầm mặc nhìn Sở Mặc, không nói gì.

- Bởi vì, người chưa từng dùng danh nghĩa của mình đi làm việc tốt.

Sở Mặc nhìn Hoàng đế một cách chăm chú.

- Ông nội đều dùng danh nghĩa của quốc gia. Người nói với những người mình trợ giúp rằng quốc gia đang giúp đỡ họ, quốc gia chưa từng vứt bỏ họ. Hoàng thượng cũng chưa từng vứt bỏ họ. Bệ hạ, nếu ngài cảm thấy ông nội ta không có tư cách nói như vậy, xin ngài chính miệng nói cho ông nội ta biết người đang làm sai.

- Lão tướng quân…không sai!Sau một hồi trầm mặc, Hoàng thượng nói:

- Ông ấy làm vô cùng tốt.

- Một lão tướng quân dày dặn kinh nghiệm chinh chiến sa trường, một quân nhân gần như dâng hiến cả đời cho quốc gia, lại có thể để một tên cẩu quan như Triệu Nghị nói xấu được sao?

Sở Mặc nhìn Hoàng thượng, chậm rãi hỏi.

- Tất nhiên không được.

Hoàng thượng hít sâu một hơi, nhìn Sở Mặc, nhẹ giọng nói:

- Trẫm đã…sai rồi. Trẫm xin lỗi ngươi!

- Bệ hạ!

Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông đều có cảm giác mao cốt tủng nhiên, kinh hãi nhìn Hoàng thượng.

Là vua của một nước, lại tự mình xin lỗi một người, rốt cuộc có ý gì đây. Mặc dù không biết Hoàng đế có ý gì, theo ý kiến của hai người, chín phần không phải là việc tốt.

Hoàng thượng lại khoát tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.