Nếu đã quyết mở sát giới, vậy giữ lại đám người kia cũng có ý nghĩa gì đâu.
Đám vệ binh phủ Thân vương này từng người thật ra đều là những người có chết cũng không hết tội. Chỉ là Sở Mặc trốn khỏi thành Viêm Hoàng, đi đến băng nguyên hơn ngàn dăm, đến lúc trở lại lầnn ữa, đám người phủ Thân vương đã không còn khả năng gây sự với hắn nữa. Nhưng lần này thì khác. Sở Mặc không hề chạy trốn. Lịch sử liền xuất hiện điểm cong từ đây.
Không chạy đã là thay đổi. Giết người lại càng là thay đổi lớn. Nếu đã vậy thì cứ coi như vì dân trừ hại đi!
Lần này đám vệ binh phủ Thân vương liền điên cuồng.
Cùng lúc Sở Mặc đang nhằm về phía bọn họ, cả đám cũng đã vọt thẳng về hướng Sở Mặc.
Chiến đấu… Cứ vậy mà bắt đầu! Diệu Nhất Nương không chút do dự vọt đến, đứng cạnh Sở Mặc, ý muốn cùng hắn kề vai chiến đấu.
Mấy người vốn muốn giúp Sở Mặc bên kia căn bản không ngờ được chuyện sẽ xảy ra thế này, đa số bọn họ đều có chút luống cuống chân tay, số ít muốn ra mặt giúp đỡ, nhưng cũng lo lắng nặng nề.
Lúc này Sở Mặc lớn tiếng nói:
- Các vị không cần phải lo lắng cho ta. Mọi người cứ lui lại, chuyện này không liên quan gì đến các ngươi!
Hắn vừa nói, vừa thuận tay vung lên một đao… Liền chặt lật ngườimột gã vệ binh phủ Thân vương!
Chiến lực tầm cỡ này của hắn liền dọa sợ tất cả mọi người!
Dưới cái nhìn của bọn họ, Sở Mặc thật sự giống hệt yêu nghiệt. Một tên nhóc con mười mấy tuổi trước đây hoàn toàn không có hành động việc làm nào hơn người… Cứ cho là bên cạnh hắn giờ đây có một cô nhóc lai lịch thần bí, mọi người cũng không để tâm cho lắm.
Trong mấy gia tộc trong thành Viêm Hoàng, gia tộc nào không có vài nhân vật như vậy? Vì thế việc bên cạnh Sở Mặc xuất hiện một cô gái lai lịch thần bí cũng không có gì đáng kể. Điều khiến mọi người không thể tin nổi hoàn toàn chính là Sở Mặc, một tên nhóc không ra núi không ra sông trước đây nay lại trở nên hung mãnh như vậy!
Những vệ binh phủ Thân vương này hầu như đều là những người lính lão luyện từng sống nơi chiến trường trải qua bao trận chiến, còn có dũng giả kiểu nào chưa thấy nữa? Nhưng yêu nghiệt tầm cỡ tên nhóc này thì thật sự bọn họ cả đời ít được thấy. Thật sự là có thêm kiến thức mà!
Thân hình nhỏ yếu gầy gò tả xung hữu đột trong đám người, cây đaotrong tay loang loáng không nhìn rõ hình dáng, không ai biết cây đao kia đến cùng sẽ chém về phía nào, chém về phía người nào.
Nếu suy nghĩ rằng tên nhóc này chỉ có đao pháp lợi hại, những mặt khác không đặc biệt thì thật là sai lầm hoàn toàn. Một tên vệ binh phủ Thân vương đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng này.
Gã bất ngờ vọt thẳng lên, sau đó dùng khuỷu tay hung hăng đánh lên đầu Sở Mặc!
Tên vệ binh này cao to lực lưỡng, hình dáng cực kỳ tráng kiện to cao. Gã to cao đến mức néu nghiêng người đập xuống phía dưới hết sứclực, dù là một con trâu cũng phải bị va đập mà chết!
Theo tên vệ binh này, lực lượng này của gã căn bản không lưu lại chút khả năng tránh thoát nào cho tên nhóc con này!
Dường như chỉ trong thời gian một lầ nháy mắt, gã đã vọt đến trước người Sở Mặc, sau đó gã điều chỉnh vị trí đánh đến của khuỷu tay, dùng cùi chỏ cứng rắn nhất, lực lượng lớn nhất đánh vào lỗ tai Sở Mặc!
Đó là huyệt thái dương mà!
Nếu như đánh trúng cú này, theo tên vệ binh phủ Thân vương này SởMặc còn có thể bị va nát đầu!
Trong ánh mắt gã lộ ra ánh sáng dữ tợn hung ác. Gã dường như có thể thấy được một màn tên thiếu niên trước mắt phải vỡ đầu. Trên khóe môi gã lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
- Tiểu súc sinh à, ngươi không có cơ hội đâu!
Người này hét lớn mộ ttiếng, mắt thấy cùi chỏ gã sắp động đến lỗ tai Sở Mặc!
Diệu Nhất Nương bên kia lộ ra vẻ hoảng sợ khôn cùng, thét lên mộttiếng kinh hãi:
- Không được! !
Nàng điên cuồng đâm cây kiếm trong tay về phía tên vệ binh to con.
Nhưng, nước xa sao cứu được cơn khát gần!
Một kiếm này của nàng đã không còn kịp nữa!
Trái lại, bởi nàng bị phân tâm, nàng liền bị một tên vệ binh phủ Thân vương khác gây ra một vết thương rất sâu trên người. Máu tươi liền chảy ra, nhiễm đỏ quần áo nàng. Nhưng Diệu Nhất Nương lại dường như không hề cảm nhận được điều đó, vẫn điên cuồng xông đến bên kia.
Nhóm người nãy giờ ở phía xa vây xem vào lúc này cũng siết lòng.
Có một tên quản gia gia tộc huân quý quát lớn:
- Dừng tay!
Đến lúc này đừng nói là một tên quản gia gia tộc huân quý nào đó, dù là Hạ Kinh thân vương đang ở đây mà muốn ngăn cản chỉ sợ đã có chút không còn kịp nữa rồi. Bởi vì tốc độ tên vệ binh này công kích thật sự quá nhanh!
Cũng quá ngoan độc!
Hoàn toàn muốn tính mệnh của Sở Mặc.
Lão binh đã từng trải qua vô số trận chiến mà bị kích thích huyết tính. Trong tình huống sát ý đã được hình thành triệt để thì coi như là dùng sức chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được.
Sở Mặc nguy hiểm rồi!
Mọi người ở chiến trường đều nghĩ như vậy.
Những người của phủ Thân Vương, trên mặt đều hiện ra vẻ lạnh lẽo, rất máu lạnh, cũng rất tàn khốc. Lúc này, bọn họ hoàn toàn không thèm để ý đến sự sống của Sở Mặc mà trong lòng họ chỉ thống hận Sở Mặc vô cùng. Đừng nói hắn đã giết mấy người. Cho dù một người hắn cũng không giết, chỉ là một cháu trai không quan trọng của tướng quân, hơn nữa còn là nhặt được, chết thì cũng đã chết. Thân Vương nhất định có thể giải quyết được truyện này.
Càng chưa nói lúc này, Sở Mặc đối với bọn họ đại khai sát giới, hiện trường lại có rất nhiều người chứng kiến. Đến lúc đó Hạ Kinh thân vương chắc chắn là có vô số biện pháp để đổ toàn bộ chuyện lên đầu Sở Mặc.
Xong rồi!
Trong lòng những người ở xung quanh đều run lên.
Cảm thấy lần này, Sở Mặc nhất định phải chết rồi.
Thời gian giống như dừng lại ở thời khắc này!
Sau đó.
Trong tình huống mà mọi người cho rằng Sở Mặc không có khả năng chống đỡ được thì hắn ngẩng đầu lên, quay người lại. Trên khuôn mặt non nớt không nhìn ra chút biểu cảm nào. Hắn hời hợt nâng tay trái trống không lên, nhẹ nhàng đẩy thắt lưng một tên vệ binh của Phủ Thân Vương, kẻ mà khuỷu tay của gã sắp chạm đến huyệt thái dương của hắn.
Động tác này của Sở Mặc, thật ra, không một ai ở hiện trường có thể thấy rõ.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy, thân thể tên vệ binh dũng mãnh của phủ thân vương
lập tức ngã nhào xuống đất.
Quá trình chuyển biến này quá nhanh, cũng quá đột ngột. Cho nên, mọi người hoàn toàn không có chút tâm lý chuẩn bị nào. Tất cả đều ngây dại. Loại cảm giác này thậm chí so với lần trước Sở Mặc dùng một đao chém tên vệ binh kia còn rung động lòng người hơn.