Trình Tri Ân cùng Lương Viễn nhanh chóng đi tắm rửa, vốn tưởng rắng sắp được về nhà sớm một chút, nhưng Lương Viễn bị bà Lương kéo đến hỏi đông hỏi tây. Trình Tri Ân chán nản phải đi cùng anh. Hỏi thăm cái thứ xong bọn họ liền mau chóng chạy về nhà, phát hiện Trình Tri Gia đang dẩu mông, đang lục lọi túi xách của Lương Viễn.
Trình Tri Ân biết Lương Viễn ghét nhất là bị người khác đụng vào đồ của mình. Khi còn nhỏ, cả hai từng vì chuyện này mà suốt ngày đánh nhau. Cậu liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của Lương Viễn, dùng chân đá vào mông Trình Tri Gia, suýt nữa khiến cậu bé dúi mặt vào túi. “Em làm gì vậy?”
“Tìm máy chơi game.”
“Chẳng phải anh đã dạy em không được lục đồ người khác sao?” Trình Tri Ân lại đá vào mông Trình Tri Gia thêm cái nữa.
Trình Tri Gia cợt nhã tránh ra, “Máy chơi game đâu? Cho em chơi với.” Trình Tri Ân ngồi trên giường, mỉm cười vẫy vẫy tay với Trình Tri Ân, “Em lại đây, anh lấy máy chơi game cho em.”
Trình Tri Gia lại đểu cáng đi qua.
Trình Tri Ân túm lấy cổ áo sau gáy người nọ, ép nó nằm trên giường đánh vào đít, đánh đến vang tiếng 'bốp, bốp', “Không được đụng vào đồ của người khác, có biết không?!”
Trình Tri Gia bị doạ nhảy dựng lên, nằm sấp khóc oa oa, vừa khóc vừa gọi mẹ. Âm thanh vừa cao vừa lớn, ồn ào đến mức Lương Viễn tránh xa hai bước, bịt tai lại.
Lương Xuân Hoa nghe thấy âm thanh từ trong phòng truyền ra, “Có phải lại thiếu đòn rồi không?!”
“Nó lục đồ của người khác, con phải dạy lại nó!” Trình Tri Ân giải thích, buông tay ra.
Trình Tri Gia chạy đến bên cạnh Lương Xuân Hoa, khóc đến nỗi lê hoa đái vũ*, “ Anh đánh con đó mẹ!”
(Lê hoa đái vũ*: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)
“Em khóc cái gì, đồ mít ướt.” Trình Tri Ân mắng một câu, Trình Tri Gia thấy tức càng khóc lớn hơn.
“Con nói nó vài câu không phải là được rồi sao. Tết nhất cũng không yên.” Lương Xuân Hoa đau lòng cho con trai út, ôm Trình Tri Gia vào lòng. “Được rồi được rồi, không khóc, con muốn cái gì, mẹ lấy cho con ha.”
“Anh... chơi... máy” Trình Tri Gia nhõng nhẽo khóc, càng khiến người ta không cầm lòng nổi.
“Máy chơi game đâu?” Lương Xuân Hoa xoè tay về phía Trình Tri Ân.
Trình Tri Ân cau mày, móc máy chơi game ra, đưa cho Lương Xuân Hoa.
Lương Xuân Hoa cầm máy chơi game, ôm Trình Tri Gia đi vào phòng ngủ, “Được rồi, đừng khóc, máy chơi game đây.”
Trình Tri Ân bực bội trợn mắt, “Học tiểu học rồi mà cái gì cũng không biết. “
Lương Viễn đứng ở bên cạnh, nhìn Lương Xuân Hoa bế đứa nhỏ vào phòng,“ Anh mua cho em máy chơi game mới.”
“ Mua gì mà mua.”Trình Tri Ân nằm lại trên giường,“ Làm như giàu có lắm không bằng. Đi ngủ. “
Trình Tri Ân nói ngủ liền ngủ ngay. Quần áo cũng không thèm cởi, hai giây liền vào giấc, giống như đèn bị mất điện, nháy mắt liền tắt.
Trước khi Lương Viễn lên giường, Trình Tri Ân đã nhắm mắt lại. Anh kéo tay Trình Tri Ân, “Đứng dậy, cởi quần áo.”
Trình Tri Ân vẫn không nhúc nhích.
Lương Viễn biết cậu đang giả vờ ngủ, xem ra có vẻ tức giận nên đã tự mình cởi quần của Trình Tri Ân, không nghĩ tới người này lại không có phản ứng gì, quần bị kéo đến đùi, lộ ra chiếc quần lót hoạt hình. Trình Tri Ân cười hì hì đứng dậy, “Được rồi, được rồi, em tự cởi ra, không phiền anh cởi giùm.”
Trình Tri Ân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lương Viễn không ngủ được. Anh lật qua những cuốn sách chất đống trên bàn bên cạnh Trình Tri Ân, từ một bên lấy ra một cuốn “Phiêu” của một nhà văn Mỹ, có một dòng chữ đẹp đẽ ghi: Thân gửi Tri Ân, chúc cậu trở nên kiên cường, vui vẻ giống như nhân vật chính của cuốn sách này. Đã ký, Q.
Lương Viễn nhớ tới nhân vật chính Scarlett, xem ra người này cũng không có may mắn như vậy, cũng không biết Q nghĩ như thế nào, lại chọn một người xui xẻo như Trình Tri Ân mà chúc. Lật lật mấy trang, trong sách rơi ra một tờ giấy ghi chú, trên tờ giấy là chữ viết tay của Trình Tri Ân, “Chỉ có tình yêu mới có thể chống lại năm tháng dài đằng đẵng.” Mặt sau tờ giấy còn có chữ viết, “Lạc quan là một phẩm chất quý giá.”
Nhìn câu nói khác hoàn toàn với phong cách của chính mình, Lương Viễn ngẩng đầu nhìn Trình Tri Ân, người này vẫn đang đắp chăn bông, sợ cậu cảm thấy nóng, vươn tay nhẹ nhàng giúp cậu mở chăn bông. Lần này Trình Tri Ân thực sự đã ngủ thiếp đi. Đôi mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ run, cái miệng nhỏ nhắn khép lại, khiến người khác không chịu được muốn hôn lên. Dưới ánh đèn, Lương Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt ngoan ngoãn của Trình Tri Ân, thầm nghĩ: Tên nhóc này lớn lên khuôn mặt hồng hào, không biết cậu có thông đồng gì với cô Q này không. Anh không nhịn được thò ngón tay ra, sờ lên mặt Trình Tri Ân vài cái, Trình Tri Ân rầm rì hai tiếng.
Lương Viễn lui lại hai bước, đặt sách xuống. Quay đầu nhìn thấy trong ngăn kéo bàn học kéo ra một ít, là một xấp phong bì. Cầm lên nhìn hai cái, đó là những bức thư trong hai năm qua anh viết cho Trình Tri Ân, đều được giữ lại gọn gàng. Mấy năm gần đây, phương thức thường xuyên nhất để hai người liên lạc với nhau là viết thư. Mối quan hệ anh em giữa hai người còn thân mật hơn quan hệ giữa những người khác, và những bức thư này chính là minh chứng cho điều đó.
Ngón tay Lương Viễn lướt nhẹ chữ trên lá thư, cảm nhận tờ giấy xẹt trên da, anh lấy một phong thư ra xem một chút. Bức thư này anh viết cho Trình Tri Ân khi cậu còn học cấp 2. Nhìn những dòng chữ ngắn gọn bên trong, “Anh nhất định phải đậu vào trường trung học trọng điểm của tỉnh. Không còn cách nào khác.” Mặt Lương Viễn có chút nóng lên, khi đó anh thật ngớ ngẩn. Nghĩ đến bức thư của Trình Tri Ân gửi cho mình, Lương Viễn bình tĩnh lại một chút, bởi vì Trình Tri Ân còn ngớ ngẩn hơn mình nhiều.
Lấy ra một lá thư khác, được gửi từ tháng 6 năm ngoái. Lương Viễn khẽ thở dài, khi đó trong thư anh còn khoe với Trình Tri Ân về việc tham gia cuộc thi toán thành phố. Trình Tri Ân đã dành một đống lời khen nồng nhiệt trong thư trả lời của mình. Xem ra lúc đó thật sự rất hạnh phúc, giờ trở về quê hương học tập, những chuẩn bị cùng mong đợi trước đây đều tan thành mây khói.
Còn có một phong thư, là trả lời nội dung Trình Tri Ân không mua được sách. Trình Tri Ân thường nhờ anh mua sách ngoại khóa giùm, sau đó gửi lại qua đường bưu điện. Lần đó sách trong cửa hàng đã có, nhưng sau khi đọc nội dung, anh quyết định không mua cho Trình Tri Ân xem. Cho nên mới nói dối, quyển sách này của Lương Viễn Giác sẽ dạy hư con nít. Cũng không biết sau này Trình Tri Ân có lén mua nó không.
Lương Viễn ngồi ở trước bàn, nhìn từng chữ một. Đây là cách hai người giao tiếp với nhau, một tháng rồi một tháng trôi qua. Tình anh em trong những lá thư này đột nhiên chấm dứt kể từ khi Lương Viễn xem phim đồng tính. Phong thư trên tay, là bức thư mới nhất, hiện tại xem ra, từ ngữ vốn từ tương đối bớt trẻ trâu hơn. Lúc đó, Lương Viễn đột nhiên nhận ra mình thích Trình Tri Ân, tâm sự như từ sau lưng tờ giấy chui ra, giống như pháo hoa, ầm ầm rung động.
Lương Viễn ngẩng đầu nhìn Trình Tri Ân đang ngủ say trên giường, xoay người tắt đèn, nhẹ nhàng leo lên giường.
Buổi sáng gà gáy ba tiếng, Lương Viễn liền tỉnh giấc ngay. Không thể không thức dậy, trong chuồng gà có nhiều gà trống như vậy, mỗi con gà lại gáy ba lần, ngủ được mới lạ. Hôm qua, sau khi bị gà đánh thức, lại ngủ tiếp được. Hôm nay lăn qua lộn lại một hồi vẫn không ngủ nỗi. Chỉ cảm thấy cánh tay mình đau nhức, có lẽ ngày hôm qua dùng nhiều sức quá. Truyện Tổng Tài
Trình Tri Ân nằm ở giường dưới, nhắm mắt lại nói: “Lương Viễn, anh so với gà còn khó chịu hơn. Anh nên đi bán bánh quy nướng hạt vừng đi. “
Lương Viễn lười để ý Trình Tri Ân, anh xách cái gối trong tay, trực tiếp đập xuống giường.
Phốc một tiếng.
Trình Tri Ân tránh cái gối, ôm gối vào trong ngực, cố gắng nhắm mắt một lúc.
Không nằm được bao lâu, Lương Xuân Hoa nhẹ nhàng bước vào, nhỏ giọng kêu, “Đậu Đậu, mau dậy đi. “
“Ừm.” Trình Tri Ân duỗi người, một con cá chép ngồi thẳng dậy.
“Con nhẹ nhàng một chút, anh họ của con còn đang ngủ đấy.” Lương Xuân Hoa hạ giọng nói.
“Anh ấy ngủ gì chứ, ảnh dậy từ sớm rồi. Bánh nướng được nấu ra nặng hơn mười cân rưỡi. “
“Dì ơi, cháu cũng dậy rồi.” Lương Viễn cũng ngồi dậy theo.
Trình Tri Ân mặc quần áo xong, chạy vào nhà vệ sinh để xả. Khi cậu bước ra, thấy Lương Viễn đang ở trong sân, đang im lặng luyện tập đấm vào chiếc cọc. Cọc bị đánh cho cho bang bang rung lắc, Lương Viễn lại không nói một tiếng liên tục đấm vào.
“Cũng được, tay không quá thô.” Trình Kiến Quốc xách theo một cái túi đi ngang qua, sửa lại tư thế đấm của Lương Viễn một chút, lại nói với Trình Tri Ân một câu, “Nếu con chăm chỉ bằng một nửa của anh họ con, sẽ không đến mức bị người ta tiện tay đánh vào đầu. “
Trình Tri Ân liếc mắt nhìn, rùng mình một cái, “Cũng không sợ lạnh.” Nói xong lại chạy về phòng. Cậu liếc mắt một cái, trong phòng tây chỉ có mình Trình Tri Gia đang say giấc ngủ, cậu bước vào, rút máy chơi game đặt dưới gối Trình Tri Gia ra, nhét vào trong túi mình. Sau đó lại vào bếp giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng, tỉnh bơ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Ăn sáng xong, mọi người lại đi đến quán cơm nhỏ. Hôm nay có rất nhiều việc, hai vợ chồng Trình Kiến Quốc vội vàng làm lạp xưởng. Trình Tri Ân đeo khẩu trang, bắt đầu giết gà. Con mèo vàng nhảy xuống, chắc là không đói, im lặng ngồi xổm bên cạnh nhìn Trình Tri Ân giết gà. Công việc của Lương Viễn cũng không khác gì con mèo vàng kia, chính là ngồi trong quán cơm nhỏ, cách khe hở của tấm rèm, nhìn Trình Tri Ân giết gà.
Bác Thái đến giao đồ ăn, thò đầu vào quán nhìn, “Người đâu? “Lương Viễn bĩu môi, muốn nói, tôi không phải là người sao?
Lời nói đến bên miệng lại đổi thành, “Đồ ăn để tôi lấy là được rồi. “ Bác Thái buông hai giỏ rau xuống, lại hỏi, “Gà nướng chuẩn bị đến đâu rồi? “
Lương Viễn há miệng, đành phải quay đầu lại hét một tiếng: “Đậu Đậu! “
Trình Tri Ân nghe thấy Lương Viễn gọi mình, xối nước rửa tay, lau lên tạp dề rồi đi tới sảnh trước, “Bác Thái, cháu đến đây, gà nướng này, cháu chuẩn bị sẵn cho bác đó! “Nói xong lấy ra từ trong tủ một cái túi ni - lông, đưa cho Bác Thái, “Hai con, bác cầm lấy nhé! “
“Cân bao nhiêu tiền? “Bác Thái cầm lấy túi, chuẩn bị trả tiền.
“Tiền gì chứ, bác một năm tặng đồ ăn cho nhà cháu, cháu còn không thể tặng bác hai con gà sao.” Trình Tri Ân kéo giỏ rau vào trong.
“Thằng nhóc hư này, mù quáng hào phóng cái gì, nhanh lên, chờ ba cháu trở về đánh cho!” Bác Thái lấy một xấp giấy bạc ra, đặt túi nilon lên cân điện tử trên quầy.
Trình Tri Ân ấn nút hai cái, “Hai con gà không đến bảy cân, cháu tính 6 cân nhé, lại cộng 0, lấy 20 đi. “
Bác Thái lấy ra hai tờ mười đồng, đặt lên bàn.
“Cám ơn Bác Thái.” Trình Tri Ân cất tiếng, “Đúng rồi, bác đợi một lát. “Lại chạy đến phòng bếp, lấy ra xúc xích hôm qua làm, “Bác Thái, đây là món nhà cháu mới làm, bác mang về ăn thử xem. “
“Không cần không cần, “ Bác Thái liên tục xua tay, “Đây là món nhà cháu bán, làm sao có thể tặng bác được chứ. “
Trình Tri Ân lưu loát bỏ vào trong túi nilon, nhét vào trong tay Bác Thái, “Cầm đi mà, bác nếm thử đi nếu ngon, cháu liền bán cho mấy nhà hàng kia bán, đẩy mạnh tiêu thụ, như vậy nhà cháu có thể quanh năm buôn bán. “
“Thằng nhóc này, thật biết làm ăn! Bác sẽ làm ăn với nhà cháu! “Bác Thái xách đồ ra cửa, đến xe ba gác vẫn còn khen, “Thằng nhóc này đúng là thông minh! “
Lương Viễn đứng ở bên quầy, nhìn Trình Tri Ân làm ăn. Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, anh ở trước mặt Trình Tri Ân, cảm thấy mình như một thứ rác rưởi. Vị trí đầu tiên trong kỳ thi đúng một nỗi nhục.
Trình Tri Ân nhét hai mươi đồng vào ngăn kéo, nói với Lương Viễn: “Thấy không? Em bán hai con gà chỉ có hai mươi tệ. Anh có biết số tiền này khó kiếm thế nào không? “
Lương Viễn không nói gì.
Trình Tri Ân ngâm nga một bài hát, tiếp tục giết gà.
Rác rưởi Lương Viễn ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa, nhớ tới điều gì đó, đi tới cửa sau, vén rèm lên hỏi: “Gà nướng có thể bán cho mấy nhà hàng khác sao. “
Trình Tri Ân bịt khẩu trang, quay qua nói: “Không phải là không thể, nhưng món gà quay ngon nhất là khi vừa mới ra lò, cách một ngày hương vị sẽ dở hơn. Không dễ giao lắm. Lạp xưởng thì được, nó có thể bảo quản trong một thời gian dài. Với lại, thịt gà quá rẻ. “
Lương Viễn buông rèm cửa xuống, trở về phòng ngồi trên ghế, giơ tay nhẹ nhàng gõ đầu mình. Lại một lần nữa cảm thấy mình như rác rưởi.
Buổi chiều khi Lương Viễn dạy phụ hoạ cho Trình Tri Ân, Bác Thái lại đến. Bác Thái kéo Trình Kiến Quốc thương lượng giúp ông bán lạp xưởng. Trình Kiến Quốc châm một điếu thuốc cho Bác Thái, thuốc còn chưa hút xong, việc kinh doanh đã bàn bạc xong xuôi. Bác Thái nhập hàng bên Trình gia một ngày ít nhất một trăm cân lạp xưởng. Việc làm ăn đã thương lượng xong, trước khi đi ra ngoài, còn cố ý khen Trình Tri Ân, “Con trai nhà ông, thật sự rất đáng nuôi, nó đúng là một nhân tài mà. “
Trình Tri Ân đắc ý nháy mắt về phía Lương Viễn.
Lương Viễn gãi gãi đầu, thấy Bác Thái đã ra cửa, mới thấp giọng hỏi Trình Tri Ân: “Không phải bán cho mấy khách sạn sao, sao lại biến thành bán cho ông già này? “
Trình Tri Ân kinh ngạc liếc mắt nhìn Lương Viễn một cái, “Nhà chúng ta nào có thể bán đến mấy nhà hàng? Bán cho ông ấy đầu tiên là thích hợp nhất. Hơn nữa, nếu anh nói với ông già này, muốn bán cho mấy nhà hàng, ông ấy sẽ cùng chúng ta làm ăn tiếp. “
Lương Viễn xấu hổ lắc đầu, cảm thấy Trình Tri Ân ở trong nhà tắm mắng mình là đúng, đúng là đồ ngốc.
Trình Kiến Quốc đi tới ngồi bên cạnh, “Được rồi, Đậu Đậu, đàm phán làm ăn rồi. “
“Bình thường, đứng thứ ba trong lớp.” Trình Tri Ân đắc ý lắc đầu, một chút cũng không biết khiêm tốn. “Ba, con nói cho ba biết, xúc xích bán cho mấy nhà hàng khác, dùng nguyên liệu hơi kém một chút, nhưng hương vị không thể kém. Giá cả có khả năng cạnh tranh. Chúng tôi tự bán, sử dụng nguyên liệu tốt nhất, đánh dấu thương hiệu ra ngoài. Sau này chúng ta có thể phát tài. “Trình Tri Ân nheo mắt lại, giống như sau này cậu có thể trở thành ông trùm lạp xưởng vậy không bằng.
Trình Kiến Quốc sờ sờ đầu Trình Tri Ân, “Thông minh lắm. “
Trình Tri Ân duỗi đầu xuống dưới tay ba cậu một chút, ý bảo ba cậu sờ thêm một chút.
Trình Kiến Quốc cười toe toét, đi ra sau viện tiếp tục làm lạp xưởng.
Trình Tri Ân xốc sách giáo khoa toán lên, “Không học nữa, em sắp bán lạp xưởng phát tài rồi. “