Thi Tượng Bí Tình Lục Chi Hỉ Thần Hội

Chương 3: Chương 3: Yến Bất Hồi






Quý Đường băng qua bãi tha ma, bước lên cầu đá, đối diện là một người thanh niên mặt mũi trông có chút kiêu căng, thanh niên đó sau khi nhìn rõ đối phương là Quý Đường, vẻ kiêu căng trên mặt liền thu lại, có chút vui mừng.

“Sư huynh, vận khí của chúng ta không tệ, mới vừa rồi trong thôn trang trước mặt có chim cú lợn lượn quanh, ta đoán rằng có người chết, lúc qua đó điều tra, trong miếu vừa khéo có hòa thượng đi ra, nói thư sinh đọc sách ở nhờ tại nơi đó mới chết.”

Người thanh niên này vốn là sư đệ của Quý Đường, tên là Chương Tiểu Khải, mới nhập môn được một năm, cho nên sư phụ ở Quỷ Sơn Môn phái cậu ta đi theo Quý Đường để học hỏi, lúc nãy Quý Đường xông vào Thông Thiên Già Địa Trận, không ngờ lại hao tổn hai vị quỷ bộc, cho nên sau khi gã chế ngự được thi tỳ kia, lập tức giao phó cho Chương Tiểu Khải đến vùng phụ cận điều tra xem có người nào mới qua đời hay không.

Mà mọi người đều biết, chim cú lợn cũng giống như quạ đen, đều rất nhạy cảm với mùi của người chết, Chương Tiểu Khải bởi vậy mới dám phán định rằng ở gần đây có người mới chết.

“Thi thể không chủ?” Quý Đường hỏi, dựa theo quy củ của Quỷ Sơn Môn, nếu muốn dưỡng thi, chỉ có thể tìm đến thi thể không ai nhận mới được.

“Đúng vậy, nghe nói đó vốn là người trong thành, gia đạo sa sút, cha mẹ lại lần lượt qua đời, chán nản đến ở nhờ ngôi miếu cổ đó để đọc sách, chuẩn bị tham gia thi Hương.” Chương Tiểu Khải kể.

“Chết như thế nào?” Quý Đường hỏi tiếp, bởi vì dưỡng thi có rất nhiều cấm kỵ, chết vì bạo bệnh không rõ nguyên nhân là không được; bị chém đầu thân thể không lành lặn là không được; bị sét đánh chết cũng không được.

“Lão hòa thượng trong miếu bảo rằng, thư sinh vừa nghe nói cô gái mình định cưới hỏi bị gả cho một tên quan lại khác, tức quá hộc máu mà chết. Sư huynh ngươi cũng từng bảo là, người ôm oán hận mà chết thường oán khí rất nặng, dưỡng thành quỷ bộc là tốt nhất, cho nên ta mới nói dối mình là bạn hắn, người mất thì phải về cố hương, nên mời cản thi tượng đến đưa hắn trở về.”

“Tốt lắm, vậy đi xem thử một chút.” Quý Đường gật đầu, sư đệ này làm việc lanh lợi, suy nghĩ linh hoạt, rất được gã tán thưởng.

Băng qua thôn trang, quả nhiên có một ngôi miếu cổ nho nhỏ, mái hiên xà nhà xiêu vẹo cũ kỹ, nhưng vẫn miễn cưỡng cho người ta ngụ lại được. Lão hòa thượng trông thấy hai người Chương Tiểu Khải, lập tức dẫn bọn họ đi tới gian phòng phụ, trong này đặt một tấm chiếu rách, một người chết trẻ tuổi mặc bộ quần áo đã bị giặt tẩy đến bạc màu yên tĩnh nằm bên trên, thất khiếu chảy máu.

Người thanh niên ấy hai mắt nhắm nghiền, dưới mắt trái điểm một nốt ruồi nho nhỏ, tay chân cân xứng sạch sẽ, Quý Đường nhìn xong liền lắc đầu, người này tướng mạo tuy rằng đẹp đẽ sáng sủa, nhưng khí sắc lại xanh xao như làn khói mỏng, là tướng đoản mệnh.

Cũng may là hắn ôm hận mà chết, oán khí mạnh lại âm tàn, thích hợp dùng làm quỷ bộc, nhưng thật lòng mà nói, người như vậy, phải chết thì thật là đáng tiếc…

Quý Đường bất chợt rùng mình, thân là cản thi tượng, điều kiêng kỵ nhất chính là nảy sinh tình cảm kỳ quái đối với người đã chết, mới nãy còn không tự chủ được mà thầm khen ngợi tướng mạo của đối phương, việc này đã tạo nên một lỗ hổng nhỏ trong tâm tính cứng rắn của cản thi tượng, rất dễ dàng để cho oan hồn thừa dịp sơ hở xâm nhập, hút lấy dương nguyên.

Ổn định tâm tình, gã cũng không phải chưa từng thấy qua người đẹp hợp mắt, kẻ trên mặt đất kia chỉ là một cái thi thể mình định dùng để dưỡng quỷ bộc mà thôi, gã phải lấy tâm trạng bình thường mà đối đãi.

Hòa thượng thấy có người đến nhận thi thể, bản thân ngược lại như trút được gánh nặng, nói thẳng rằng mình đã giúp niệm mấy lần Vãng Sinh Chú cho người chết, Chương Tiểu Khải lập tức đưa cho ông ta mấy xâu tiền, ám chỉ ở đây không còn chuyện của ông ta nữa, lúc này hòa thượng mới lui ra.

Quý Đường nhìn thoáng qua bàn đọc sách, trên đó còn mấy quyển sách để mở, mấy tờ giấy trắng cũng viết chằng chịt chi chít những dòng sách luận, xem ra thư sinh khi còn sống quả thật rất cố gắng.

Quý Đường ngồi xổm xuống, sờ sờ thân thể của người thanh niên, thân thể mới chết còn chưa hoàn toàn cứng lại, chỉ là lạnh giá đến dị thường, gã móc ra một cái khăn, lau sạch vết máu trên thất khiếu của đối phương.

“Tên? Ngày sinh bát tự?” Quý Đường quay đầu lại hỏi Chương Tiểu Khải.

“Họ Yến, tên là Yến Quy, tự là Bất Hồi, ngày sinh bát tự hỏi thăm không được.” Chương Tiểu Khải trả lời, hiểu rõ dụng ý của Quý Đường khi hỏi như vậy, bởi vì nếu dưỡng thi, phải biết được ngày sinh bát tự của người chết, như vậy mới có thể mang linh hồn của người chết trở về phong ấn lại trong thi thể.

“Không sao, chỉ cần chết chưa quá một ngày, hồn phách sẽ vẫn còn ở quanh đây, có thể dùng Chiêu Hồn Pháp để suy ra ngày sinh của hắn.”

Chương Tiểu Khải lập tức lấy giấy trắng trong phòng, làm một cái bài vị đơn giản cho Yến Quy, giúp gom lại ba hồn bảy vía của Yến Quy, Quý Đường thì bắt đầu niệm Chiêu Hồn Từ, đợi một lúc liền thấy âm phong bốn phía lay động bài vị, tức thì biết là hồn phách Yến Quy đã về tới nơi.

Kế tiếp, chỉ cần căn cứ vào tướng mạo của Yến Quy, từ đó áng chừng độ tuổi xấp xỉ rồi đặt câu hỏi xin keo*, keo ra hai mặt một âm một dương chính là khẳng định, cứ theo thứ tự như vậy mà hỏi ra tháng, ngày, giờ sinh của hắn, rồi lấy bát tự làm chú ngữ, buộc vào hồn phách, khóa lại vào trong thân thể.

*Xin keo: nguyên văn là vấn giao.

xin keo

Chỉ như vậy thôi thì chưa đủ, còn phải dùng Tuyết Sơn Thuật để cố định thi thể, tiếp đó thi pháp loại trừ uế khí trong thi thể, đưa khí tức tươi mới vào, nhằm tránh thối rữa mục nát, sau đó mới bắt đầu niệm Thi Chú.

Sau một tiếng quát to “Lên!” Yến Quy đã chết liền bất thình lình mở to mắt, nhảy bật dậy từ trên mặt đất.

Quý Đường cắn rách ngón tay giữa của mình để lấy máu, nhỏ vào trong cái miệng xanh trắng lạnh lẽo của Yến Quy, trong suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi ngày đều phải lặp đi lặp lại quá trình giống như vậy, đây là một kiểu liên hệ kết nối quỷ bộc và chủ nhân, từ nay về sau quỷ bộc nhận máu thờ chủ, cho nên mới gọi là dưỡng thi.

Nói cách khác, trong suốt 49 ngày kế tiếp gã đều phải dẫn tên quỷ này theo bên cạnh mình, nhằm tránh thất bại trong gang tấc, tuy rằng khá là phiền phức, nhưng trước tình trạng thiếu thốn quỷ bộc để sai khiến, gã cũng chỉ còn cách này thôi.

“Cái tên Yến Quy này không tốt, sau này ta sẽ gọi ngươi là Bất Hồi. Bất Hồi, trước hết đi mấy bước cho ta xem thử.” Quý Đường ra lệnh, định kiểm tra xem hồn phách Yến Quy có thật sự trở lại hoàn toàn hay chưa.

*Quy nghĩa là quay về, còn Bất Hồi nghĩa là không trở lại.

Bất Hồi cứng đờ buông rũ hai cánh tay, dùng kiểu cước bộ khập khiễng mà bước từng bước về phía trước, động tác cứng nhắc, như thể toàn thân bị mắc lên khung gỗ, bởi vì hồn phách đã thoát xác rồi lại bị gọi về, cho nên nhất định phải tốn cả ngày, hồn phách mới có thể hoàn toàn dung hợp vào thể xác.

“Sư huynh, Thính Mị tiên sinh nhận mối làm ăn của kẻ khác rồi, chúng ta nên làm sao đây?” Chương Tiểu Khải hỏi.

“Theo dõi bọn họ.” Quý Đường cười, “Theo như truyền thuyết, trong mộ An Quốc Quân cơ quan trùng trùng điệp điệp, cứ để cho Thính Mị dẫn theo nhân tình của y làm cái việc gian khổ nhất kia đi, còn chúng ta ở phía sau ôm cây đợi thỏ.”

Chương Tiểu Khải lo lắng nói: “Cơ quan trùng điệp, e rằng Thính Mị cũng sẽ chết ở trong mộ, đến lúc đó chúng ta phải làm sao?”

“Chỉ cần biết được lăng mộ ở đâu thì chuyện gì cũng có thể xử lý được, trước khi ta bái nhập Quỷ Sơn Môn, ngược lại cũng là một tay đảo đấu lành nghề, có quỷ bộc phối hợp, việc lấy được bảo vật không thành vấn đề.”

“Sư huynh thật sự rất lợi hại.” Chương Tiểu Khải nói, cậu ta vô cùng sùng bái Quý Đường.

Quý Đường nhìn ra ánh trăng bên ngoài phòng, nói tiếp: “Thính Mị hiện giờ hẳn là đang sung sướng khoái hoạt, muốn lên đường ít nhất cũng phải đợi tới sáng; ngươi trước hết đi chờ bên ngoài bãi tha ma, sau khi tình hình của Bất Hồi và ta ổn định rồi, sẽ qua đó hội họp với ngươi.”

“Vâng, sư huynh.” Chương Tiểu Khải chỉ mong mình có cơ hội được thể hiện, lập tức rời khỏi ngôi miếu.

Quý Đường xoay đầu quan sát Bất Hồi đang đứng ngẩn ngơ một chỗ, chỉ thấy hắn mang vẻ mặt mờ mờ mịt mịt, khóe mắt ửng đỏ, như thể đang chất chứa oán khí vô tận nói không hết kể không xong.

“Nhân sinh khổ đoản, nào cần phải vì mấy thứ tình cảm nhỏ nhặt ấy mà vứt bỏ cả mạng mình?” Ngay cả Quý Đường cũng không nhịn được khuyên răn, “Diện mạo của ngươi cả trăm người mới có được một, chết không phải tiếc lắm sao?”

Quỷ bộc không nói lời nào, ánh mắt như thể trống rỗng, rồi trong sự trống rỗng ấy lại như hiện hữu một xoáy nước, dường như có thể hút hồn người ta vào.

Quý Đường sầm mặt, biết quỷ bộc này oán khí rất nặng, hồn vừa được gọi về mà đã có ý thức muốn hấp thụ dương nguyên con người, mưu tính quyến rũ người sống quanh hắn, nếu không phải mình có đủ định lực, lại còn là chủ nhân của hắn, e rằng cũng sẽ không thể kiềm chế nổi.

“Dẫn ngươi đi hoạt động gân cốt một chút.” Lấy nón lá do Chương Tiểu Khải chuẩn bị trước đội lên cho Bất Hồi, tuy bảo rằng lúc này đương giữa đêm hôm, nhưng trên đường khó tránh khỏi việc đụng mặt người này người kia, đội nón lá cho quỷ bộc mặt mày tái mét này, cũng đỡ phải hù dọa người ta, dẫn tới mấy chuyện lôi thôi không cần thiết.

Bất Hồi hơi cong hai đầu gối, cứng đờ dịch chuyển bước chân, mỗi một bước đều xê dịch với khoảng cách nhỏ nhất, thậm chí gót sen ba tấc* của nữ nhân còn chả thể sánh nổi với kiểu đi của hắn, nhưng đây chỉ là tạm thời, chỉ cần hồn phách từng bị tách ra có thể dung hòa lại vào trong cơ thể, động tác của Bất Hồi sẽ lưu loát hơn.

*Nguyên văn là tam thốn kim liên, cách nói này xuất phát từ tục bó chân của người xưa.

Nhưng đây không phải là mong muốn của Quý Đường, gã định dưỡng thành một con lệ quỷ, giống như thi tỳ áo đỏ trong tay Thính Mị kia.

Nghĩ tới đây, gã nở nụ cười, chậm rãi dẫn Bất Hồi đi ra khỏi phòng.

Dưới ánh trăng khuyết mờ, hiện lên bóng một người một quỷ.

Còn tại bãi tha ma, trong căn nhà nhỏ của Thính Mị tiên sinh, sau khi đuổi đi tên khách không mời, tiếp đó lại xảy ra chuyện gì?

Ánh nến lập lòe soi tỏ vẻ mặt biến ảo khó lường của Nhị sư huynh, chốc thì lạnh lùng, chốc lại như trào dâng ý cười, tiểu sư đệ mặc dù đã thiếu điều dính sát rạt vào y, nhưng vẫn không thể dò ra được rốt cuộc Nhị sư huynh đang suy nghĩ điều gì.

Bàn tay lạnh như băng ôm rịt lấy cái eo nhỏ gầy của tiểu sư đệ, lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải rùng mình, tại sao tay Nhị sư huynh lại lạnh thế nhỉ, lạnh cứ như người chết vậy?

Ba năm qua, cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc Nhị sư huynh có lẽ là đã chết nơi đất khách quê người, dù sao trước kia cảm tình giữa hai sư huynh đệ cũng không đến nỗi tệ, mà trong ba năm này ngay cả một tin tức cũng chẳng có; thỉnh thoảng lén hỏi thăm Đại sư huynh, câu trả lời nhận được chỉ là một cái thở dài thườn thượt, khiến cho cậu cũng chẳng dám tiếp tục hỏi nữa, chỉ sợ lại nghe phải tin tức nào đó khiến sống mũi mình cay cay.

Nghĩ đến đây, cậu có chút hoảng hốt, giùng giằng nói: “Nhị, Nhị sư huynh, ngươi đừng… buông ra…”

Nhị sư huynh cúi xuống bên cổ, kề sát tai tiểu sư đệ cười khẽ, “Chẳng phải đã thuận mua vừa bán rồi sao?”

Tiểu sư đệ lại rùng mình một cái, lúc Nhị sư huynh thì thầm vào tai cậu, hơi thở lạnh lẽo phả ra, bây giờ cậu quả thật nghi ngờ Nhị sư huynh là người chết, những việc vừa rồi cậu trải qua, chẳng qua chỉ là ảo cảnh do người chết ôm oán khí quá lớn tạo thành mà thôi.

“Thuận mua vừa bán gì đâu?” Cố lấy dũng khí mà hỏi.

“Đệ nói Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền là của đệ, không phải nghĩa là đã chấp nhận điều kiện mua bán rồi sao? Đêm nay sư huynh ta thu tiền cọc trước, đừng có làm mình làm mẩy nữa nào, cho sư huynh sung sướng thoải mái chút đi.”

“Không phải, bởi vì ta thấy người của Quỷ Sơn Môn, gã, ta không muốn… Ây, Nhị sư huynh ngươi cũng biết…”

Nói tóm lại, chính là do tính tự phát thuộc về Y Na Phái của cậu sản sinh ra ý thức đối kháng với người của Quỷ Sơn Môn, cho nên trong lúc chưa kịp bình tĩnh suy xét mới buột miệng thốt ra mấy câu đó.

“Quân tử trọng lời hứa. Tóm lại, nể mặt đệ là tiểu sư đệ của ta, ta mới chịu lỗ 50 lượng vàng đó, haiz, ai kêu ta niệm tình cũ làm chi cơ chứ.” Nhị sư huynh làm ra vẻ như tổn thất dữ lắm.

“Nhị sư huynh, ngươi cân nhắc thêm chút nữa đi, ta ta ta, ta làm gì trị giá được tới 50 lượng vàng, 100 lượng vàng…”

“Có đáng giá hay không, tự ta quyết định.” Nhị sư huynh lúc này quả thật đã bắt đầu tỏ ra sốt ruột, thịt đã tới tay, lại đang bày tơ hớ ra trước mắt mà còn lải nhải dong dài gì không biết, đúng là lãng phí, phải nhớ là đêm xuân đáng giá nghìn vàng, động tác càng chậm, lãng phí càng nhiều.

Tiểu sư đệ bất chợt dùng sức đẩy người kia ra, xoay mình lăn xuống giường định chạy ra ngoài, Nhị sư huynh lại túm lấy mắt cá chân cậu lôi trở về, cứng rắn đè người xuống giường, một tay lần mò vào trong vạt áo, bắt đầu dồn dập xoa nắn thân thể ấm áp đó.

“Lạnh quá…” Tiểu sư đệ lại run lên, cậu không ngờ, tay của một người lại có thể lạnh tới mức độ này, người sống mà không có độ ấm thế này, đáng lẽ đã chết từ lâu rồi mới phải.

Mà đầu lưỡi lạnh ngắt lúc này cũng đang ngậm vào vành tai âm ấm của tiểu sư đệ, thoáng cái từ tai đến hai má cậu đều nóng bừng cả lên, sắc hồng trên mặt tiểu sư đệ dường như có thể vắt ra được cả xô.

Sư huynh hôn hít lung tung lên khuôn mặt hồng hồng khả ái đó, từ hàng mi đen nhánh chỉnh tề, đến cái mũi hơi xếch đáng yêu, sau đó là khóe miệng đang run rẩy vì căng thẳng, trên người tiểu sư đệ có mùi thơm ngát khi vừa được tắm rửa xong.

“Không được…” Tạm thời gắng gượng, khóe miệng nặn ra mấy câu mang ý kháng cự, “… Sư phụ dưới suối vàng nếu biết… chắc sẽ giận lắm…”

Nhị sư huynh dừng lại động tác cắn mút, nghiêm túc lạnh lùng trợn mắt nhìn tiểu sư đệ dưới thân, như thể bị chọt trúng nơi sâu thẳm tăm tối nhất dưới đáy lòng.

Vẻ mặt này khiến cho tiểu sư đệ nhận thấy được sự bất thường, nuốt nước miếng, thỏ thẻ hỏi: “Nhị sư huynh đang tức giận sao?”

Không có tiếng trả lời, nhưng động tác lại càng dữ dội hơn, đôi môi lạnh lẽo áp lên cái miệng khẽ hé ra vì kinh sợ, cái lưỡi lạnh ngắt thô bạo phá tan sự kháng cự trước lối vào, chui thẳng vào trong vòm miệng ướt át mà nóng bỏng của tiểu sư đệ, càn quét bên trong, hấp thu sự ấm áp đặc thù của thân thể người này.

Tiểu sư đệ cũng quýnh quáng, cái đứa nhi đồng chất phác như cậu, từ nhỏ ngay cả Xuân Cung Đồ còn chưa từng ngó qua, thấy chó hoang ven đường giao hợp giữa ban ngày còn ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, sao có thể nghĩ đến chuyện một ngày nào đó sẽ có người đàn ông đè mình dưới thân, làm ra hành động hôn môi trong truyền thuyết kia chớ?

Mà càng xấu hổ hơn chính là, người này thế nhưng là Nhị sư huynh của cậu, là người mà cậu vẫn luôn xem như huynh trưởng ruột thịt, nghĩ như vậy, ngay cả thân thể cậu cũng đỏ bừng cả lên, trông như một con tôm nhỏ bị bỏ vào trong nước sôi.

Thân thể nóng hừng hực, sở trường trước nay của cơ thể và trái tim người này vốn là hòa tan băng giá, Nhị sư huynh vì thế mà ôm càng chặt hơn, đầu lưỡi lưu luyến trong cái miệng nhỏ nhắn ngập ngừng mà hoàn toàn không biết cách đáp lại kia, thô bạo tàn phá bừa bãi một hồi rồi mới rút ra, trượt xuống cần cổ từng bị quỷ tỳ ngộ thương trước đó.

Vết thương nhỏ bị thi độc nhuộm đen đã bắt đầu khép miệng, nhẹ nhàng liếm lên, vị máu mằn mặn dập dờn nơi đầu lưỡi.

Khi liếm láp miệng vết thương kia, một loại vui thú cũng nảy sinh, dục vọng tàn bạo bị giấu kín nơi sâu thẳm trong bản chất con người, khi nếm được vị máu thịt người khác, luôn có thể bị khơi gợi dẫn tới sự hưng phấn quá đà.

Trong tai lúc này là những tiếng ư hử nho nhỏ dồn dập, là do tiểu sư đệ mím chặt môi, kiềm chế không phát ra âm thanh, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự nổi sự kích thích, những tiếng thở dốc nhẫn nhịn không ngừng tràn ra khỏi yết hầu, tay cậu không kiềm được mà níu chặt lấy quần áo Nhị sư huynh, tâm trạng hỗn loạn muốn được giải thoát khỏi sự khó chịu này.

“Đau à?” Vừa cố ý, vừa ác ý, Nhị sư huynh hỏi.

Tiểu sư đệ đỏ ửng khóe mắt, ưm nhẹ một tiếng như đáp lời, muốn Nhị sư huynh đừng giày vò vết thương của cậu nữa, bình thường đau là đau, còn có thể chịu được, nhưng trong cơn đau lại mang thêm chút ngứa ngáy như thế này, càng khiến cho người ta khó chịu hơn.

Sự khó chịu lan tràn nơi đáy lòng, lại từ đáy lòng truyền xuống nơi giữa hai chân, rõ ràng là chỗ kia còn chưa bị đụng chạm gì đến, thế nhưng lại cứ như bị ngọn lửa ngầm nào đó âm ỉ thiêu đốt, rục rịch bùng cháy.

Nhị sư huynh bận rộn hoạt động cái lưỡi, tay cũng không hề rảnh rang, liên tục xoa nắn day ấn điểm đỏ non mềm trên lồng ngực tiểu sư đệ, hai núm nhỏ vốn tầm thường nhất cũng vô dụng nhất trên thân thể một người đàn ông, thế nhưng dưới sự đối xử thô bạo thành thục, lại dần dần sưng đỏ nhô lên, trở thành một thứ quả mọng ngon lành mà mê người.

Cũng nhoi nhói ngứa ngáy không khác gì nơi cổ, nhưng lại mang đến cảm giác càng khó chịu hơn, tiểu sư đệ quả thực không hiểu hai núm vú nho nhỏ vô dụng trước ngực mình có gì chơi vui, cậu thử buông lỏng bàn tay đang níu chặt vạt áo, đổi qua ứng phó với cái tay đang dằn vặt mình của sư huynh.

“Nhị sư huynh… chỗ đó… đau…”

Tuy bảo là đau, nhưng trong cơn đau đó lại có thứ khoái cảm không thể diễn tả thành lời, tỷ lệ hai thứ cảm xúc này gần như là bằng nhau, khi cậu lên tiếng kêu đau, cũng bất giác không tự chủ được mà hưởng thụ sự sung sướng khó nói kia, thân thể thành thật vặn vẹo, nửa như trốn tránh, nửa như hùa theo.

Nhị sư huynh biết dục vọng của tiểu sư đệ đã bị khơi gợi, tình hình sau đó sẽ suôn sẻ thuận lợi hơn, chỉ cần dựa theo đà này mà khéo léo dẫn dắt, khiến cho người kia chìm sâu vào trong sắc dục ngập tràn.

Hai núm sưng đỏ bị ngậm vào trong cái miệng ướt át lạnh lẽo, đầu lưỡi rê nhẹ trên hạt đậu nhỏ dựng thẳng kia, sự việc phát triển vượt quá sức tưởng tượng và kinh nghiệm của tiểu sư đệ, cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một ngày, có người lại liếm cái nơi kia của mình, đó chẳng phải là, chẳng phải là nơi phụ nữ có thai dùng để cho con bú sao? Sao mà Nhị sư huynh cũng…

Rất muốn mở miệng bảo Nhị sư huynh dừng lại sự đụng chạm kỳ quái này đi, liếm cổ ngược lại còn bình thường hơn, cậu vừa định mở miệng gọi, ai ngờ đâu từ miệng mình lại phát ra một thứ giọng điệu kỳ quái, trầm thấp, khàn khàn, còn mang chút nghẹn ngào và hổn hển.

Hai chữ xấu hổ đã không còn đủ để hình dung tâm trạng mất mặt của cậu lúc này nữa, ấy thế mà sau khi Nhị sư huynh nghe được, còn cố ngẩng đầu hỏi một câu bồi thêm đòn chí mạng ──

“Sướng không?”

Sướng thì sướng lắm đấy, nhưng tiểu sư đệ tuyệt đối không dám thừa nhận như vậy, cậu khó chịu xoay xoay eo, cứ cảm thấy trong thân thể xuất hiện một thứ cảm giác trống rỗng, rồi lại không biết làm thế nào để lấp đầy, cậu trở nên nôn nóng, cả người mềm oặt đi, cậu còn muốn Nhị sư huynh tiếp tục hôn hít, mơn trớn cơ thể cậu như lúc nãy.

Nhưng cậu không thể nào nói ra được yêu cầu đó, cậu quá ngây thơ, thậm chí còn không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể dùng đôi mắt hồng hồng ướt át nhìn Nhị sư huynh, mờ mịt như một chú chó nhỏ vô tội.

Ngực lại truyền đến cơn đau nhói ngứa ngáy, Nhị sư huynh hiểu được nhu cầu của cậu, động tác càng mạnh hơn, không còn mút nữa, ngược lại dùng răng cố ý day day cắn nhẹ núm thịt nhỏ, liên tục vừa mút vừa kéo, núm vú nhạy cảm kia căn bản là không chịu nổi sự giày vò này, còn đau hơn cả trước đó gấp mấy lần, tiểu sư đệ giật giật thân thể, bất mãn cất tiếng kêu đau.

“Đau quá… không muốn!”

“Đệ chắc chắn không muốn?” Nhị sư huynh vỗ nhẹ lên chỗ kín đáo nào đó của tiểu sư đệ, ở nơi đó, có thứ đã nửa ngóc đầu dậy, thậm chí còn tiết ra chút dịch, thấm ướt cả một mảng nhỏ.

Nơi riêng tư bị vỗ một cái như vậy, tiểu sư đệ phát ra tiếng thở nhẹ, bất chợt cảm thấy thân dưới lành lạnh, cả kiện trường bào đã bị vạch mở hẳn ra, thân thể đỏ ửng của cậu hoàn toàn lộ rõ, cái bằng chứng cho việc bị kích thích đang khẽ ngẩng đầu, nhè nhẹ run rẩy dưới ánh nến lập lòe nửa sáng nửa tối.

Theo bản năng lấy hai tay che lại, sự chột dạ khi phản ứng cơ thể bị vạch trần hoàn toàn biểu lộ không sót chút nào.

“Che gì mà che? Trước kia khi đệ tắm rửa cũng có phải ta chưa từng nhìn thấy đâu.” Nhị sư huynh liếm môi, nói.

“Nhị sư huynh ngươi… ngươi nhìn ta tắm hồi nào hả? Ta, ta, ta có từng tắm chung với ngươi đâu!”

Tiểu sư đệ vừa sợ vừa nghi, ở khu lân cận Y Na Phái có một con suối cạn trong vắt, ngoại trừ Đại sư huynh, mấy sư huynh đệ khác có ai xem trọng việc tắm rửa mỗi ngày đâu, toàn là chờ đến lúc thân thể bốc mùi mới chịu ra chỗ con suối nghịch nước, tắm rửa qua loa.

Cũng bởi vì trong môn phái đều là một đám đàn ông đàn ang, căn bản chẳng ai nghĩ tới việc sẽ xuất hiện cái vụ rình coi này cả.

Nhị sư huynh tự biết mình lỡ lời, nhưng cũng chẳng có gì mà không dám thừa nhận cả.

“Đệ mỗi lần tắm rửa đều chẳng thèm gọi sư huynh ta đi chung, mà ta lại rất muốn biết, thân thể của tiểu sư đệ lúc dậy thì trông như thế nào…”

Tiểu sư đệ quả thực chẳng biết nên trách mắng người kia như thế nào nữa, năm xưa hoàn toàn không lường trước được, Nhị sư huynh thế mà lại là loại người như vậy, cậu nhịn không được lầm bầm: “… Đại sư huynh cũng chả đứng đắn gì hơn ngươi, vậy mà người ta có đi nhìn lén ai tắm đâu…”

“Đệ lầm rồi, Đại sư huynh cũng nhìn lén người ta tắm đấy, nhưng hắn không có hứng thú đối với đám bọn đệ đâu, hắn chỉ thích nhìn lén đôi tỷ muội xinh đẹp dưới chân núi kia thôi, lần nào cũng đều nhân lúc nguyệt hắc phong cao mà đi rình bên ngoài nhà người ta, còn bảo ta theo canh chừng…”

Tiểu sư đệ bất chợt mặt mũi đỏ lựng còn hơn ban nãy, lắp ba lắp bắp hỏi: “Nói nói nói, nói như vậy… Nhị sư huynh từ lâu, từ lâu đã… có hứng thú với ta sao?”

Nhị sư huynh không nói phải, cũng chẳng nói không phải, chỉ cương quyết kéo hai cái tay căn bản là che cũng như không che của tiểu sư đệ ra, chăm chú quan sát, hành động này khiến cho tiểu sư đệ cảm thấy như mình bị một mồi lửa thiêu đốt, nhất là cái nơi đang bị Nhị sư huynh nhìn chằm chặp kia, nóng bừng như thể sắp nổ tung đến nơi.

“Đừng nhìn mà…” Giọng điệu nức nở nói.

Nhị sư huynh cầm lấy cậu nhỏ nóng hầm hập của tiểu sư đệ, xoa trên nắn dưới, tiểu sư đệ mạnh mẽ lắc đầu, giãy dụa có chút kịch liệt.

“Không…”

Nhưng, tại sao lại không chứ? Cậu nhỏ đã ngẩng đầu, dưới sự trêu đùa của Nhị sư huynh lại càng thêm cứng rắn nóng hổi, cộng thêm sự lạnh lẽo nơi ngón tay sư huynh, lại đan xen thêm cảm giác mát lạnh, ngón tay Nhị sư huynh còn giở trò xoa xoa nơi chóp đỉnh đang rỉ dịch, chỗ này so với hai núm nhỏ ở ngực còn nhạy cảm hơn cả ngàn lần, khiến người ta sung sướng hỗn loạn đến mức gần như lên đỉnh.

Trái tim đập bang bang trong lồng ngực, tiểu sư đệ đã gần như không thở nổi, lúc này lại có một khúc băng lặng lẽ chạm đến phía sau của cậu, không an phận mà trượt vào khe hở giữa cánh mông.

Trong cơn mơ màng chợt lóe lên một tia tỉnh táo, cổ họng khô khốc của tiểu sư đệ lại không nhả ra được câu hỏi nào, cậu biết có hành động nào đó càng nghiêm trọng hơn sắp sửa xảy ra, nhưng lại không có một chút khái niệm nào về việc đó cả.

Cách một lớp quần áo của Nhị sư huynh, tiểu sư đệ cảm giác được thân dưới của đối phương cũng đã cứng ngắc, dán sát bắp đùi mình, hiểu rõ được ý đồ xâm lược của đối phương, cậu gian nan nuốt một ngụm nước bọt, dự cảm không lành này như tạt thẳng một chậu nước lạnh lên mặt cậu, trong lúc xung động cậu chỉ muốn đẩy sư huynh ra.

“Đừng mà…”

“Tiểu sư đệ, đừng sợ…” Nhị sư huynh trầm thấp nói.

“Muốn, muốn làm gì?” Tiểu sư đệ cứ như đứa trẻ bị bắt nạt, yếu ớt hỏi.

Nhị sư huynh nở nụ cười tà, dùng một tay cởi quần áo của mình ra, tiểu sư đệ như bị ma quỷ mê hoặc đầu óc, đưa mắt liếc nhìn xuống phần hạ bộ của sư huynh, chỉ nhìn thấy một thứ màu đỏ tím dữ tợn đang vận sức chờ thời, trông như một con ác long đang sục sôi, đói khát khó nhịn mà nhỏ nước dãi đầy mồm, lúc có lúc không cạ vào bắp đùi cậu, rồi lại chọc chọc vào tinh hoàn của cậu, dâm dịch ồ ạt chảy ra, để lại một vệt nước màu bạc loang lổ.

Theo bản năng, tiểu sư đệ lập tức rụt mông ra sau, cậu như thể đã hơi hơi hiểu ra, Nhị sư huynh lại cứ áp sát tới, ngón tay đâm vào trong lỗ nhỏ đang e sợ, nới rộng khe nhỏ khít chặt kia ra.

Đúng như dự đoán, vách thịt bên trong bị dị vật đột ngột đâm vào, ngược lại càng ra sức co rút.

“Thít chặt thật nhỉ…” Nhị sư huynh cố ý giễu cợt bên tai tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào phát ra một tiếng kêu kinh hãi, cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường, việc Nhị sư huynh đang làm quá kỳ quái, quá sức tưởng tượng của cậu.

“Rút ra… Đau, đau thật mà…” Cậu gần như là khóc lóc cầu xin, “Rút ra đi… ngón tay… sư huynh…”

Thật ra cũng không đau đến mức ấy, nhưng tiểu sư đệ quá căng thẳng, trong lòng tự động phóng đại một chút khó chịu kia thành nỗi đau đớn cùng cực, áp lực trong lòng lớn hơn sức chịu đựng của cơ thể, cậu bất an khóc nấc lên.

“Nhịn một chút, sư huynh cũng sẽ cho đệ sung sướng.”

Ngón tay lạnh lẽo nhanh chóng rút ra cắm vào nơi lỗ nhỏ, lướt qua mỗi một chỗ mẫn cảm trong vách thịt, bị kích thích quá mức, tiểu sư đệ không còn tâm trí nào mà để ý tới cảm giác khó chịu phía sau nữa, cái mông cậu theo nhịp tay của Nhị sư huynh mà nhấp lên nhấp xuống, tiếng rên rỉ đứt quãng khẽ phát ra.

“A… ha a… Ưm a… Đừng mà… Ưm…”

Nhị sư huynh bận rộn cả hai tay, một tay phụ trách cái lỗ nhỏ nhắn của tiểu sư đệ, tay còn lại thì nắm lấy dương v*t của cả hai người mà xoa mà sục, tiểu sư đệ bị giáp công hai phía trước sau, lửa dục bùng lên thật cao, lý trí hoàn toàn bị nhấn chìm, đột nhiên cả người cậu run rẩy, miệng dương v*t mất khống chế, trong tiếng thét chói tai, một dòng dịch trắng đặc phun ra đầy cả tay.

Mềm nhũn không gượng dậy nổi, tiểu sư đệ nằm xụi lơ, nhìn chằm chằm Nhị sư huynh vừa ban cho cậu cảm thụ kỳ diệu kia, đã bất lực còn mê loạn, Nhị sư huynh rốt cuộc là đang làm gì cậu vậy? Chuyện không đúng lắm, nhưng rất thoải mái, thoải mái đến mức khiến cho con người ta chẳng muốn so đo đúng sai chi nữa.

Nhị sư huynh biết tiểu sư đệ đã không còn sức kháng cự nữa, đây chính là mục đích của y, y giúp tiểu sư đệ bắn ra trước, còn bản thân thì như tên đã lắp vào cung.

Rút ngón tay ra, bên trên dính đầy dâm dịch trong cơ thể tiểu sư đệ, nâng cái mông nhỏ lên, cái lỗ be bé non mềm kia còn đang khẽ co rút, như thể một lời mời gọi, một lời ám chỉ rằng tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ đợi chàng tiến vào hòa chung một thể.

Nhị sư huynh nắm lấy gậy th*t đã ngẩng cao đầu của mình, đưa đầu khấc ướt đẫm tới trước lối vào phấn hồng non mềm.

Tiểu sư đệ vẫn còn đang mơ màng, nhưng đã mơ hồ đoán ra được động tác tiếp theo của Nhị sư huynh, song cậu lại mới vừa bắn ra, vừa thoát khỏi cơn động tình, động tác không theo kịp suy nghĩ, chỉ mơ mơ màng màng muốn ngủ, lại cảm thấy lỗ nhỏ bị gậy th*t ẩm ướt nào đó cọ đến là thoải mái, có chút tê dại, có chút ngứa ngáy, có chút muốn ngừng mà ngừng không được…

Sau đó Nhị sư huynh bất thình lình cắm thẳng vào trong, cơn đau mãnh liệt như bị xé rách không hề báo trước mà xuyên thấu toàn thân.

Tiểu sư đệ hoàn toàn tỉnh ngủ, đau đến mức trên trán rịn đầy mồ hôi, cậu kêu to, “Đau quá… mau rút ra… đau quá!”

Xem ra là đau thật, Nhị sư huynh sửng sốt, cũng biết tại sao lại thành thế này, là do y quá nóng vội, chỉ muốn nhanh chóng chiếm đoạt người này, lại quên mất phải giúp tiểu sư đệ bôi trơn trước.

Rút thứ to lớn kia ra, xoay đầu nói: “Hàm Oán, mang tới cho ta một hộp cao bôi trơn.”

Hàm Oán đứng bên cạnh bàn chậm chạp đi tới trước cái rương bằng trúc, lục lọi lấy ra được một cái hộp ngọc nhỏ, lại rề rề sàng tới, giao hộp ngọc vào trong tay chủ nhân.

Tiểu sư đệ vốn đau đến gần như ngất đi, lúc này đầu óc lại đột nhiên linh động ra, run rẩy chỉ vào Hàm Oán mà hỏi sư huynh, “Cô ấy, cô ấy nãy giờ vẫn ở đây… nhìn chúng ta?”

“Đúng vậy.” Nhị sư huynh xoay mở nắp hộp ngọc, dùng ngón tay múc ra một chút cao bôi trơn, thừa dịp lúc sư đệ phân tâm đặt câu hỏi với mình, lập tức bôi lên trong ngoài lối vào đang sưng đau của cậu.

“Sao cô ấy có thể, như vậy, nhìn… nhìn ta… ta như vậy… cô ấy là nữ…”

Tiểu sư đệ nghĩ tới lúc ban nãy, dáng vẻ bị làm tới mê mẩn mơ màng của mình ngay tại đây đều bị một người ngoài, à không, một nữ thi nhìn thấy, chỉ hận không thể lập tức đập đầu vào tường chết quách cho xong.

Nhị sư huynh lại múc ra thêm một đống cao, lúc này thế nhưng lại bôi lên cây gậy th*t dữ tợn của mình, thấy tiểu sư đệ vẫn mang vẻ mặt xấu hổ muốn độn thổ, liền nói: “Cô ấy ở nơi này với ta, thật sự rất buồn chán, dù sao cũng phải tìm chút chuyện mua vui.”

“Nhưng vậy cũng không thể… đi nhìn ta với ngươi…” Đỏ mặt thỏ thẻ, “Có thể bảo cô ấy đi ra ngoài không?”

Nhị sư huynh vung tay lên với Hàm Oán, Hàm Oán cũng thật sự ngoan ngoãn đi ra cửa, tiểu sư đệ nhìn ra, vẫn thiếu điều muốn ngất tại chỗ, thi tỳ này tuy đứng ngoài cửa, nhưng lại nghiêng đầu, mở to hai mắt ngóng vào trong này.

Tiểu sư đệ hé hé miệng, còn định tiếp tục xin Nhị sư huynh, nhưng lại phát hiện Hàm Oán đeo lên vẻ mặt thê thảm tựa như đang oán trách, rằng ngay cả cơ hội cho cô nàng xem chuyện vui cũng cố tước đoạt cho được, số cô thiệt là khốn khổ quá đi mà…

Tiểu sư đệ thiệt sự ráo hoảnh lời.

“Còn vấn đề gì nữa?” Đột nhiên nghe thấy Nhị sư huynh hỏi như vậy.

“Không có vấn đề…” Thoáng sửng sốt, “Vấn đề gì?”

Nhị sư huynh vạch cái mông nhỏ của cậu ra, cao bôi trơn dinh dính giữa cánh mông có hiệu quả rất tốt, thuận lợi làm trơn lối vào, làm trơn vách ruột, tiểu sư đệ dưới tốc độ nhanh như chớp, bị người ta hăng hái tiến quân thần tốc đâm thẳng vào.

“A… sư huynh sao lại…” Nhịn đau nói, “Làm bừa…”

Nhị sư huynh nín thở, vừa đau vừa sướng hưởng thụ khoái cảm khi được bao bọc lấy hoàn toàn, mặc dù biết rằng bên dưới tiểu sư đệ vẫn còn đau, nhưng một người đàn ông luôn có vài thời điểm không thể kiềm chế cơn xung động, làm ra những hành động nằm ngoài ngưỡng lý trí, chẳng hạn như lúc này đây, trông thấy cái lỗ nhỏ nhắn đáng yêu của tiểu sư đệ đã hoàn toàn nuốt chửng dương v*t của mình, phần đỉnh chôn ở nơi sâu nhất giữa khe mông căng mẩy được bao bọc chặt chẽ bởi vách thịt đang không ngừng co rút, quả thật là sung sướng đến mức khiến y muốn cười to cho đủ phần của ba năm qua.

“Hức hức, sư huynh, đau quá đi…” Tiểu sư đệ đau đến trắng bệch mặt mày, sự sung sướng như muốn thăng thiên không lâu ban nãy đã sớm bị hành động xâm chiếm này đá văng tới chín tầng mây.

Nhịn không được kẹp chặt cái mông, kháng cự sư huynh tiến vào, lại khiến cho vách thịt càng dùng sức thít chặt vật cứng kia.

“Nghe lời sư huynh, thả lỏng một chút.” Nhị sư huynh tủm tỉm cười nói.

Tiểu sư đệ khóc lắc đầu, cậu hoàn toàn không điều khiển được bản thân, lỗ nhỏ thống khổ co rút, muốn xua đuổi vật cứng đang xâm nhập ra ngoài, nhưng lại càng khiến cho người ta cảm thụ được sự sung sướng tối đa.

Nhị sư huynh nhìn thấy vẻ ngây ngô hỗn loạn đầy đáng thương của sư đệ, trong lòng cũng chợt cảm thấy thật nóng, cơn nhộn nhạo xông lên từng đợt không dứt, khiến cho y không kiềm chế được mà nâng cây gậy th*t của mình lên chậm rãi rút ra cắm vào, mùi hương của cao bôi trơn hòa lẫn với dâm dịch của hai người, hương vị dục vọng càng lúc càng nồng nặc trong gian nhà nhỏ.

Để giảm bớt đau đớn, tiểu sư đệ bám chặt vào thân thể lạnh lẽo của sư huynh, thân thể này hoàn toàn không giống với mình, cho dù có vận động kịch liệt thì vẫn cứ lạnh ngắt như vậy, nhưng cậu vừa khéo lại cần sự mát lạnh ấy để giải tỏa cơn khô nóng của mình, trong những tiếng nức nở không thành tiếng, cậu liều mạng kêu Nhị sư huynh, cũng không biết là trông mong đối phương dừng lại, hay là yêu cầu được an ủi nhiều hơn nữa.

Nhị sư huynh cúi người, hôn lên khuôn mặt ướt đẫm của sư đệ, đôi mắt sưng húp vì khóc, còn có cái miệng nhỏ không ngừng khóc la, nhưng phần thân dưới của y vẫn không lưu tình chút nào, dốc hết toàn lực xỏ xuyên, y yêu cái cảm giác vặn thít chặt chẽ trong cơ thể tiểu sư đệ, như muốn nuốt chửng toàn bộ sự kiềm chế của y, như thể ba năm cô đơn tịch mịch trong quá khứ cũng vì vậy mà được lấp đầy.

Rạng sáng, vuốt ve sư đệ đang ngủ say như chết, Nhị sư huynh hồi tưởng lại một đêm của ba năm trước.

Sư phụ đã phát hiện thể chất không giống với người bình thường của y, tuyệt tình đuổi y rời đi, đơn giản chỉ vì cái thể chất đó chẳng những không phù hợp trở thành cản thi tượng, mà còn có thể dẫn tới lệ quỷ cùng hung cực ác, đem lại phiền toái cho sư môn.

Y hận, hận sư phụ bỏ mặc y một thân một mình lưu lạc chốn giang hồ, hận việc y bị buộc phải rời khỏi tiểu sư đệ mình thích nhất.

Y là một người thông minh, rất nhanh đã tìm ra được phương pháp hữu hiệu để vận dụng dị bẩm trời sinh của mình, danh hào vang dội khắp chốn giang hồ, tiền tài tích lũy còn nhiều hơn cả một trăm cái Y Na Phái cộng lại.

Hiện giờ, Đại sư huynh đưa tiểu sư đệ tới, lại muốn hắn trao đổi bằng một nhiệm vụ có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đáng giá.

Khoác áo ngồi dậy, dặn dò Hàm Oán phải trông chừng tiểu sư đệ, đừng để cho cậu trở mình lăn xuống giường.

Chủ nhân định đi đâu? Hàm Oán hỏi.

『 Ta đi lên thôn mướn một chiếc xe trước, đợi đệ ấy tỉnh dậy thì lập tức xuất phát. 』 Nhị sư huynh dùng quỷ ngữ trả lời.

Chủ nhân sẽ không bỏ lại một mình Hàm Oán chứ? Thi tỳ nước mắt lưng tròng.

『Đương nhiên là không rồi. 』Nhị sư huynh mang vẻ mặt ngươi đang hỏi cái vấn đề ngu ngốc gì vậy, 『 Ta làm sao có thể vứt bỏ ngươi được? Ngươi còn phải đánh xe mà. 』

Hàm Oán ậm ừ một tiếng, ôm đau thương đi chuẩn bị hành lý lên đường.

Sau đó, trời sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.