Lâm Vi: ...
Giang Túc: ...
Cả hành lang yên ắng một lúc, Giang Túc hơn Lâm Vi cả cái đầu nên hơi cúi xuống, liếc mắt nhìn cô: Đúng là một lớp phó kỷ luật có trách nhiệm.
...
Lâm Vi chớp chớp mắt, trong lòng thầm nhủ: Thế giới này quả là nhỏ, cô lại gặp phải tên đầu óc không bình thường ngồi bàn sau này rồi.
Nghe ra được sự trào phúng trong lời nói của anh, cô không thèm chấp nhặt. Quan trọng là cô không thể làm điều đó, vì đang gấp gáp muốn trở về, tiếp tục soát đề số học mình nghĩ suốt ba phút không ra.
Lâm Vi mở miệng, vừa định giải thích nguyên nhân.
Kết quả lời còn chưa nói, Giang Túc đã giành trước một bước: Nhiều điểm như thế, cậu muốn trừ thế nào thì trừ, không cần hỏi ý kiến tôi.
Nói xong, rầm, Giang Túc đóng sập cửa lại.
Âm thanh đơn giản, rất thô bạo.
Lâm Vi nhìn chằm chặp cánh cửa trước mắt, Xùy một tiếng, sau đó nâng tay, lại lần nữa nhấn chuông cửa.
Không chờ anh ta nói chuyện, Lâm Vi nhanh nhảu: Không phải tôi đến để trừ điểm, tôi đến đưa hoa quả.
...
Lần này Giang Túc phát hiện trên tay Lâm Vi cầm một đĩa trái cây được cắt khéo léo.
Thấy anh không nhận, Lâm Vi liền tiến lên phía trước nửa bước.
Lại gần hơn một chút, cô có thể cảm nhận được hơi nước phảng phất trên người anh, có lẽ là vừa tắm xong không lâu. Do nằm ngủ trong lớp suốt cả ngày nên tóc anh hơi xẹp, giờ đây đã gọn gàng hơn. Vết thương trên mặt anh và khuyên trên tai vẫn y như thế, làm cho người ta cảm thấy rất chói mắt.
Khoảng mười mấy giây sau, Giang Túc nâng mí mắt, tầm nhìn di chuyển từ đĩa trái cây lên khuôn mặt của Lâm Vi.
Mắt của anh rất đẹp, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt khẽ nhếch lên, tuy nhiên ánh mắt không thích hợp, cùng với vết thương trên má làm anh trông có phần hoang dã, phủ một tầng tăm tối và kiêu ngạo.
Anh chăm chú nhìn cô vài giây, giống như nhìn thấu được tâm tư cô.
Tôi không đánh con gái.
Lâm Vi: ...
Hơn nữa, tôi không quan tâm cậu bị trừ bao nhiêu điểm. Vì vậy, đừng tới lấy lòng tôi.
Lâm Vi: ...
Thánh chơi chữ còn là người có đầu óc vô cùng phong phú nữa đây.
Cô rất tò mò, anh ta rốt cuộc dựa vào đâu mà chỉ nhìn đĩa trái cây, lại nghĩ cô có ý muốn lấy lòng.
Lâm Vi nghĩ rồi nhìn Giang Túc, cười tủm tỉm giải thích: Tôi sống ở nhà đối diện, cậu là hàng xóm mới của tôi. Mẹ tôi có thói quen sẽ tặng quà chào hỏi hàng xóm mới. Vì vậy, tôi chỉ sang đây để chào hỏi cậu.
Lâm Vi cười, nhiệt tình đẩy đĩa trái cây lên trước, sảng khoái nói: Hàng xóm này, trái cây cậu cứ dùng từ từ, ăn xong thì nhớ rửa đĩa tử tế rồi hẵng trả lại.
Giang Túc nâng tay, một lần nữa không lưu tình đóng rầm cánh cửa.
Cửa lại bị đóng.
Lâm Vi nhìn cánh cửa, lại nhìn xuống đĩa trái cây trong tay mình, thầm nghĩ, cậu ta bị bệnh gì thế không biết.
ahihi thế rốt cuộc ăn hay không ăn.
Lâm Vi bưng đĩa trái cây, định quay về nhà, nhưng lại nhìn trái cây trong tay không tặng được, do dự một chút rồi ngồi xổm cạnh tường, bỏ từng miếng vào miệng ăn.
Rất hiếm khi Tống Cẩm nhờ làm việc gì đó, lần này bất đắc dĩ mới nhờ tới cô. Chút chuyện nhỏ này mà cô cũng không làm được, bà ấy hẳn sẽ không vui.
Cô không muốn bà ấy không vui, cũng sợ bà ấy không vui.
Cũng may tên kia đầu óc bất thường, là người khó tiếp xúc, cho nên Tống Cẩm và anh ta sẽ không giao lưu gì với nhau. Việc này không quá quan trọng, chỉ cần để Tống Cẩm nghĩ đã tặng đi là được rồi.
Lâm Vi sợ ở ngoài quá lâu nhỡ Tống Cẩm ra ngoài xem xét, nên cô cố nhét trái cây vào miệng thật nhanh, không thưởng thức mùi vị gì, cứ thế đem nuốt hết vào bụng.
Khi đĩa trái cây gần hết, chỉ còn sót lại một miếng dưa Hami, cô vừa bỏ vào miệng thì cửa bên cạnh mở ra.
Giang Túc xuất hiện.
Trên tay cầm ra một chiếc đĩa.
Đĩa vừa được rửa sạch, nước còn đang nhỏ giọt.
Lâm Vy: ...
Giang Túc: ...
Hành lang lại lần nữa rơi vào im lặng.
Sự im lặng xen cả xấu hổ. Muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ.
Chẳng phải tên chơi chữ kia không nhận trái cây sao, anh ta đi rửa đĩa làm gì?
Đi rửa đĩa sao không nói với cô một tiếng?
Bây giờ cô ăn hết trái cây rồi, lấy gì đem tặng đây?
Việc đã đến nước này, Lâm Vi nghĩ, cô đâu thể nôn trái cây ra để đưa cho Giang Túc được, đương nhiên, cô cũng không để tình trạng xấu hổ kéo dài.
Cô nghĩ nghĩ, sau đó lấy nửa miếng dưa Hami từ bên miệng mình, chậm rãi đứng lên, đưa đến miệng Giang Túc: Hay là.. còn cái này, cho cậu?
Giang Túc không nói gì.
Lâm Vi chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng: Dưa Hami rất ngọt, không tin cậu ăn thử xem.
Lâm Vi nâng tay cao hơn một chút, trong lúc cô đang nghĩ có khi nào anh ta sẽ đánh mình hay không thì anh đột nhiên nâng mày, cười như không cười: Hôn gián tiếp?
Lâm Vi: ...
Vẻn vẹn chỉ mười giây, trong đầu Lâm Vi hiện ra vô số suy nghĩ.
Lần này là thẳng thừng đùa cợt cô đúng không? Cô cho anh ta một bạt tai chắc không sao đâu nhỉ?
Miếng dưa Hami kia cô chỉ mới đưa vào miệng, môi còn chưa chạm vào phần còn lại, sao gọi là hôn gián tiếp, có cần giải thích một chút không?
Cô thật sự muốn đánh đòn anh ta, liệu có bị ghi thù? Nhìn anh ta có vẻ không dễ nói chuyện..
Lâm Vi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lựa chọn giải quyết trong hòa bình. Chỉ là một chữ còn chưa nói, cô nhìn qua dưa Hami, liếc thấy cổ tay mình bị anh bắt lấy, nắm gọn trong lòng bàn tay.
Có lẽ do vừa rửa đĩa nên tay áo của anh được cuộn lên.
Cổ tay anh gầy gò trắng toát, có một vết sẹo uốn lượn ngoằn ngoèo.
Vết sẹo dài, ngay chính giữa động mạch chủ, có thể thấy vết thương rất nặng.
Vì vậy.. người ngồi sau cô, cũng là hàng xóm mới chuyển đến, một tên đầu óc không bình thường, hay chơi chữ kia, đã từng.. cắt cổ tay tự sát?